Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 90 :

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


“Nói rất hay, vậy tôi hỏi cô, cô cảm thấy nếu cô không có đứa bé này, Phi Phàm có kết hôn với cô không?”



Bạch Lộ há miệng, lại phát hiện ra mình không thể phản bác được.



Diệp Lân cười khẩy một tiếng: “Bạch Lộ, cô biết rõ mà, mọi vấn đề đều nằm ở đứa bé trong bụng cô, vì sao cô phải bảo vệ gắt gao như vậy? Cô dám nói cô không vì tư lợi sao? Ha, đừng đùa nữa, nếu thực sự cô không có chút ý muốn không an phận nào, hôm nay cô sẽ không đi gặp bố mẹ của Phi Phàm. Thế nào? Bị người ta nhục mạ có phải là khó chịu lắm không? Nhưng tôi lại cảm thấy là do cô gieo gió gặt báo, không biết tự lượng sức, trách ai được chứ?”



Bạch Lộ cảm thấy khó chịu, rõ ràng không phải như thế, nhưng bây giờ cô lại phải nhận cái “tội danh” này, ngay cả phản bác cũng yếu ớt đến thế.



Diệp Lân hùng hùng hổ hổ: “Cô có biết cả Lương Thị có bao nhiêu người mong cho Phi Phàm thất thế không? Cô có biết Phi Phàm đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn để có được như ngày hôm nay không? Cô cho rằng nhà họ Lương chỉ có mình anh ấy là con trai, anh ấy có thể kế thừa cả Lương Thị một cách danh chính ngôn thuận sao? Cô có biết các chú, các bác của anh ấy đều đang chờ đợi ngày đêm để đẩy anh ấy xuống không? Mà cô chính là nhược điểm duy nhất của anh ấy trong thời điểm hiện tại! Cô cho rằng cuộc hôn nhân của tôi và Phi Phàm là tình yêu gì đó sao? Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, vì thế tôi bằng lòng dùng mọi thứ của nhà họ Diệp để trợ giúp anh ấy, nhưng cô thì sao? Cô có thể cho anh ấy cái gì? Cô chẳng cho ấy ấy được cái gì cả, còn sẽ làm liên lụy đến anh ấy.”



Bạch Lộ cảm thấy mình không nên nghe tiếp nữa, nhưng bàn chân cô như bị đóng đinh vậy, không thể dứt ra được.



Cô đứng như một khúc gỗ ở đó, không nhúc nhích chút nào.



Diệp Lân nói một câu cuối cùng: “Tôi hi vọng cô nghĩ cho kĩ, cô cũng làm ở EC nhiều năm rồi, cô nên biết Lương Thị hợp tác với Diệp Thị nhiều ra sao, lợi nhuận hàng năm là bao nhiêu, nếu cô thực sự không biết điều mà chen một chân vào, tới lúc đó cô sẽ hại Phi Phàm đến mức nào. “



Lúc ra khỏi khu nhà, Bạch Lộ mới phát hiện ra trời đã chạng vạng.



Thành phố A đã vào đầu mùa đông, thời tiết lạnh vô cùng, cô siết chặt lấy áo khoác, thẫn thờ bước trên con đường dành cho người đi bộ, trong đầu cô không ngừng vang lên những lời mà Diệp Lân vừa nói.



Lúc điện thoại vang lên, cô còn tưởng là mình nghe nhầm, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng là điện thoại của mình.



Cô luống cuống lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn thấy dãy số gọi đến, cô hơi sửng sốt.



“Buck?”



“Hôm nay là thứ mấy?”



Bạch Lộ chớp mắt, lúc này mới phản ứng ra, giọng nói của cô có chút khàn khàn: “... Thứ năm.”
Bạch Lộ không định nói thêm gì với hắn, xoay người chuẩn bị rời đi.



Nhìn mái tóc đuôi ngựa trong không khí của cô, vì động tác xoay người, mái tóc ấy tạo thành một đường vòng cung. Bờ môi mỏng của hắn nhếch lên, cho hai tay vào túi quần rồi cất bước đi theo.



Bạch Lộ không ngờ hắn còn đi theo mình, cô dừng bước chân: “Anh Sở, anh muốn làm gì?”



Tâm trạng của cô không tốt, đương nhiên giọng nói cũng gắt hơn.



Sở Úy Dạ thì ngược lại, nhún vai rồi nói thản nhiên: “Tôi có thể làm gì được? Cô còn không cho tôi đi trên con đường này à?”



“Anh...”



Bạch Lộ cũng biết hắn đang kiếm cớ, muốn phản bác rồi lại phát hiện ra mình chẳng thể nói gì được, cô xoay đi, sải bước về phía trước.



Nhưng người đàn ông ở đằng sau vẫn theo sát cô như một âm hồn, Bạch Lộ không thèm để ý tới sự tồn tại của hắn, nào ngờ hắn còn nhao tới bắt chuyện với cô.



“Lâu lắm rồi tôi không đi thế này, không trò chuyện với tôi sao?”



Bạch Lộ cười lạnh một tiếng, tận sâu trong đôi mắt to đen tuyền của cô là sự kháng cự và bài xích: “Anh Sở, anh nói không sai, tôi không có tư cách ngăn cản anh đi trên con đường này, nhưng làm phiền anh đừng đi theo tôi, và đừng nói chuyện với tôi nữa!”



“Cô ghét tôi đến thế sao?”



“Đúng vậy.”



“Ha, cô như vậy tôi sẽ đau lòng lắm.”



Bạch Lộ lại dừng lại, hơi nghiêng người nhìn người đàn ông cũng đang dừng lại bên cạnh mình, khó tin nói: “Đau lòng? Dựa vào đâu mà anh cho rằng tôi phải có trách nhiệm với sự đau lòng của anh? Anh có đau lòng hay không liên quan gì tới tôi? Hình như tôi và anh cũng chẳng quen thuộc gì cho lắm đâu?” Xem thêm...