Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 89 :

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


“Cho nên?”



“Cho nên... Tôi vẫn giữ thái độ ban đầu.”



“Thái độ gì?”



“Lương tổng, tôi...”



“Gọi tên anh!”



Bạch Lộ cắn môi, nhìn thấy sắc mặt của Lương Phi Phàm đang dần dần trở nên tiếp tục u ám cô liền có dự cảm dương như anh có chút không vui rồi. Cô không muốn bây giờ lại có thêm rắc rồi nữa nên liền nói luôn với anh: “Cảm ơn anh vừa rồi đã bảo vệ tôi, tôi biết anh rất tốt nhưng tôi không thể kết hôn với được...”



Lương Phi Phàm híp mắt lại: “Không thể kết hôn với anh? Đứa bé này thì sao?”



Bạch Lộ biết ngay Lương Phi Phàm sẽ nói như vậy nên cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt có phần sắc sảo của anh, cô cong môi lên sau đó nói ra từng câu từng chữ: “Có lẽ bây giờ anh cũng sẽ có suy nghĩ giống bố anh vừa nãy là tôi đang lùi trước tiến sau nhưng tôi không cần thiết phải làm như vậy. Bởi vì trước khi biết bố của đứa trẻ này là của anh tôi đã quyết định sẽ sinh nó ra rồi. Nhưng anh thì khác.”



“Lương Phi Phàm nếu không có bất ngờ trong bụng tôi anh sẽ không hết hôn với tôi đúng không? Chúng ta không nên vì một đứa trẻ mà vội vàng đi đến hôn nhân. Hôn nhân rất quan trọng với tôi, tôi nghĩ với anh mà nói hôn nhân cũng không nên là trò trẻ con.”



Bạch Lộ nói xong với vẻ đặc biệt bình tĩnh sau đó cô vươn tay đẩy Lương Phi Phàm ra rồi đi ra khỏi gầm cầu thang.



Thân hình cao to vẫn đứng ở chỗ cũ, Lương Phi Phàm nghe tiếng cửa ở phía sau đóng lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô đang dần dần trở nên xa vời, khi tiếng động đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giời của mình Lương Phi Phàm vẫn không quay người rời đi.



“ Bởi vì trước khi biết bố của đứa trẻ này là của anh tôi đã quyết định sẽ sinh nó ra rồi. Nhưng anh thì khác.”



“Nếu không có bất ngờ trong bụng tôi anh sẽ không hết hôn với tôi đúng không?”



“Hôn nhân rất quan trọng với tôi, tôi nghĩ với anh mà nói hôn nhân cũng không nên là trò trẻ con.”



Hai tay của Lương Phi Phàm dần dần nắm chặt lại, gương mặt lạnh lùng của anh rõ ràng là đang trầm xuống, bên tai anh không ngừng vang lên lời của vửa nói.



Hôn nhân... Không phải trò trẻ con...
Bạch Lộ nói liền quay người rời khỏi ghế ngồi.



Cô muốn nói chuyện tử tế với Diệp Lân nhưng cô ta cứ mở miệng ra là sỉ nhục người khác.



Bạch Lộ cũng là con người, trước mặt bố Lương Phi Phàm cô đã không đáng một xu, bây giờ đến lượt cô bị vợ chưa cưới của anh vu oan là thấy tiền liền sáng mắt...



Lẽ nào cảm giác của cô thật sự không quan trọng chút nào sao?



Cô chưa từng nói cô khao khát được gả vào hào môn, cô càng không dám hi vọng bản thân có thể nở hoa kết quả với Lương Phi Phàm. Cô chẳng qua chỉ không cẩn thận lên nhầm giường của anh, nhưng nói ra thì tất cả những việc này do Lương Tịnh Tiêu gây ra, cô còn có thể oán trách ai?”



Ai cô cũng không trách được, bây giờ lại có nhiều người cứ cắn cô không buông như vậy.



“Bạch Lộ!”



Diệp Lân vừa nhìn thấy Bạch Lộ sắp đi liền lập tức đứng lên đuổi theo ngáng đường của cô: “Tôi vẫn chưa nói hết.”



Hốc mắt của Bạch Lộ hơi đỏ lên, cảm xúc luôn quanh quẩn trong ngực cô, cô biết mình sắp mất kiểm soát rồi.



“Bạch Lộ, tôi biết cô muốn cái gì, bây giờ chẳng qua cô cậy mình có thai nên mới tưởng tôi không làm gì được cô, còn Phi Phàm cũng bắt buộc phải chịu trách nhiệm với đứa con của cô đúng không? Cô đã từng nghĩ đến cô như vậy sẽ có ảnh hưởng lớn thế nào đến cuộc đời của anh ấy không?”



Bạch Lộ mím chặt môi, cô không ý thức được sức mạnh của cô lớn thế nào, “Cô Diệp, các người đều tưởng rằng tôi đang mơ giấc mộng hào môn gì đó tôi có thể nói rõ với cô, tôi không có.”



Ngược lại Diệp Lân lại cười lên: “Không có? Vậy đươc, ngày mai tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho cô, cô bỏ tai họa trong bụng cô đi cho tôi!”



“Cô nói cái gì?” Bạch Lộ bảo vệ bụng mình theo bản năng, cô lùi về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch của cô tràn đây căng thẳng bất an. Không được! Đây là con của tôi, cô không có tư cách bảo tôi bỏ nó đi!”



“Nhanh như vậy đã lộ đuôi hồ ly ra rồi?” Diệp Lân híp mắt cười lạnh, trong ngữ khí đầy vẻ châm chọc: “Lại còn nói không muốn gả cho Phi Phảm, lại không chịu bỏ đứa trẻ này đi. Cô biết thứ quan trọng căn bản không phải cô mà là đứa trẻ trong bụng cô! Đây là bất ngờ sao? Nếu đã là bất ngờ cô còn giữ lại chẳng phải là vì để có thể khống chế Phi Phàm sao? Quả thực cô không độc ác đến mức ngay cả con mình cũng không còn. Bạch Lộ lần này cô đúng là đã đặt cược đúng cửa rồi.”



Bạch Lộ hơi phẫn nộ, cô cắn môi phản bác lại: “Tôi nói rồi! Đây là con của tôi! Xin cô đừng tùy tiện sỉ nhục một đứa bé còn chưa thành hình! Cái gì gọi là đặt cược đúng cửa? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dùng con tôi để có được cái gì, cho dù tôi không biết đứa trẻ này là con của Lương Phi Phàm tôi cũng không có ý định sẽ từ bỏ, cô dựa vào cái gì mà đánh giá người khác theo suy nghĩ của cô?” Xem thêm...