Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình

Chương 3 : Mạnh Hùng nỗi giận

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Kiều Nhi vừa nói cô vừa nhìn lên trên lầu, hướng Mạnh Hùng đang đứng.



Cô có cảm giác, một cặp mắt chứa đầy sự nguy hiểm, đang nhìn chầm chầm vào cô.



Giống như một thợ săn, đang rình mò con mồi của mình.



Ánh mắt hiếu kỳ của Mạnh Hùng, nhìn thẳng vào khuôn mặt xin đẹp của cô.



Ngoài một khuôn cửa sổ màu đen ra,  Kiều Nhi không thấy được gì.



Kiều Nhi cười lắc đầu, trong lòng nghĩ rằng mình quá đa nghi.



Cô xoay người, hướng về cửa chính mà đi.



Mái tóc dài mềm mại của cô, chuyển động theo từng bước chân cô.



Nhìn vào thật quyến rũ và hấp dẫn vô cùng.



Đi theo sau cô là 2 tên vệ sĩ, được Lôi Lạc Thiên phái theo để bảo vệ cô.



Mạnh Hùng vẫn quan sát Kiều Nhi từ phía trên, anh nhìn chầm chầm vào cô không hề chợp mắt.



Đến khi Kiều Nhi, không còn nằm trong tầm nhìn của anh nữa.



Anh không biết vì sao, mình lại chú ý đến cô như vậy.



Nói về sắc đẹp, có nhiều người còn đẹp hơn cô, nhưng Mạnh Hùng anh chưa từng để mắt tới.



Sally nhìn thấy ánh mắt Mạnh Hùng, nhìn Kiều Nhi mà ganh tị.



Nếu so về sắc đẹp, cô không thua gì với Kiều Nhi.



So về thân hình, cô chỉ có hơn chứ không kém.



Sally không hiểu vì sao, Mạnh Hùng lại có hứng thú với Kiều Nhi.



Cô muốn chuyển sự chú ý của anh vào mình.



Sally dùng tay sờ vào phía trong bấp đùi của anh, bàn tay cô từ từ di chuyển lên trên.



Mạnh Hùng nhìn Sally, ánh mắt hiện lên tia dục vọng.



Anh xoay người ôm Sally rời khỏi Bar Night Angel.



Tại biệt thự số 10, trên con đường Avenue Montaigne Paris của Mạnh Hùng.



Hai tên vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh, trước cửa phòng của chủ nhân mình.



Sally nằm trên giường, hai cặp ngực to tròn của cô, hiện lên dưới váy ngủ mỏng, bằng ren màu đen.



Mạnh Hùng từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy toàn bộ thân thể trần truồng gợi cảm của cô.



Lúc này trên người anh, chỉ quấn duy nhất một cái khăn tắm màu trắng.



Tướng người cao lớn vạm vỡ, với cơ bấp rắn chắc.



Làn da màu đồng nhìn vào thật hấp dẫn và thu hút vô cùng.




Mạnh Hùng thản nhiên ngồi đó, anh nhìn Sally nói.



“Không ai được phép......



đụng vào môi tôi.”



Lúc này Sally mới chợt hiểu, chỉ vì cô hôn lên môi anh, mà anh lại giận dữ như vậy.



Đúng như lời đồn bên ngoài, anh là một người rất hào phống, ra tay rộng rải nhưng lại vô cùng nguy hiểm.



Chỉ cần nguời nào chọc giận đến anh, thì người đó sẽ có một kết cuộc vô cùng thê thảm.



Hai tên thủ hạ nhìn Sally mà cảm thấy đáng thương cho cô.



Sao cô không chịu điều tra trước về ông chủ của bọn họ, ở đây ai mà không biết.



Đôi môi của anh chính là cấm kỵ, không ai được phép đụng vào.



Từ trước tới giờ, Mạnh Hùng có biết bao nhiêu là phụ nữ, nhưng anh chưa từng hôn qua bất cứ một ai.



Đụng vào môi người khác, Mạnh Hùng cảm giác kinh tởm vô cùng.



Mạnh Hùng nhìn hai tên thủ hạ của mình, họ liền hiểu ý.



Hai người bước tới, định đem Sally ra ngoài.



Sally không cam tâm, liền nhào tới ôm lấy chân anh.



“Mạnh Tổng, anh cho em thêm một cơ hội.”



Sally vừa khóc vừa nói.



Hai tên thủ hạ nhìn thấy mà thương sót cho cô ta.



Mạnh Hùng đứng lên, đá Sally ra một bên.



“Tôi không còn hứng thú với cô,



cút.”



Mạnh Hùng giận dữ nói.



Anh đi thẳng vào phòng tắm, không thèm nhìn tới Sally, lúc này đang khóc thê lương dưới mặt đất.



Hai tên thủ hạ thấy Mạnh Hùng tức giận, hoảng hốt liền lôi Sally ra ngoài.



Họ biết với tính tình của Mạnh Hùng, Sally còn ở lại sẽ chuốc vạ vào thân.



Mạnh Hùng từ phòng tắm bước ra ngoài, nhìn thấy quản gia Nghiêm.



Quản gia Nghiêm là một người đàn ông 55 tuổi, trên nguời mặc âu phục màu đen, làm việc rất nghiêm túc và chuyên nghiệp.



Ông đã làm việc tại Mạnh Gia mấy chục năm, châm sóc cho anh từ nhỏ.



Mạnh Hùng rất tôn kính ông, nơi nào Mạnh Hùng ở, thì ông sẽ đi theo tới để châm sóc cho anh.



Ông đang căn dặn mấy cô giúp việc, thay toàn bộ ra trải giường mới cho anh.



Vệ sinh toàn bộ căn phòng, không để lại chút mùi hương của phụ nữ.



Ông quá rõ tính tình của Mạnh Hùng,



Mỏi khi anh đem phụ nữ về, thì ngày hôm sau họ phải tổng vệ sinh căn phòng.



Mạnh Hùng ăn mặc chỉnh tề, đứng trước gương thắt cà vạt.



Anh nhìn quản gia Nghiêm từ trong gương nói.



“Tối nay tôi không về dùng cơm.”



“Dạ, thiếu gia.”



Ông khom người cung kính trả lời.