Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình
Chương 4 : Tràn hạo
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Mạnh Hùng bước ra ngoại cùng Trần Siêu và Ngô Đức đến khách sạn The Palm của Tràn Hạo, tại ngây trung tâm thành phố Paris.
Khách sạn The Palm của Tràn Hạo,
có chi nhánh khấp nơi trên toàn thế giới.
Hôm nay Tràn Hạo vừa mới bay tới Paris từ Thành Phố S.
Anh mời Mạnh Hùng dùng bữa tối tại khách sạn cùng anh.
Xe dừng lại trước một toà kiến trúc cổ điển, lộng lẫy nguy nga.
Ba chữ “The Palm Hotel” lấp lánh ánh sáng trên toà nhà, càng tôn thêm vẻ sang trọng.
Những ngọn đèn vàng tỏa sáng từ khách sạn, làm phong cảnh tại nơi này càng thêm hoa lệ và lãng mạn hơn.
Mạnh Hùng từ trên xe bước xuống, trên người anh mặc âu phục màu trắng, của thương hiệu Armani.
Kết hợp với mái tóc ngắn gọn màu rượu đỏ, và chiếc bong tai lấp lánh dưới ánh đèn, nhìn và thật thu hút vô cùng.
Ánh mắt của tất cả mọi người chung quanh, điều đặt trên người anh.
Họ không biết anh có thân phận gì.
Nhưng với thần thái cao quý và tao nhã của anh, họ biết chắc anh không phải là người tầm thường.
Mạnh Hùng vừa đi tới cửa nhà hàng, nguời phục vụ liền bước tới.
Cung kính khom người trước mặt anh.
“Mạnh Tổng, mời phía này Tràn Tổng đang chờ người ở bên trong.”
Vừa nói người phục vụ vừa chỉ vào một căn phòng bên tay phải.
Mạnh Hùng không nói gì, anh cùng Trần Siêu và Ngô Đức, đi vào trong căn phòng.
Bước vào cửa Mạnh Hùng nhìn thấy, Tràn Hạo đang ngồi trên ghế sopha.
Anh dựa đầu vào thành ghế, cặp mắt nhấm lại định thần.
Mạnh Hùng ngồi xuống đối diện với Tràn Hạo.
Trần Siêu và Ngô Đức vẫn như cũ, cung kính đứng phía sau anh.
Anh dừng một chút, đặt điếu cigar trong tay lên cái gạt tàn, dùng ngón trỏ vổ vổ lên nó.
Những mãnh tro tàn vì động tác này của anh, mà rơi xuống cái gạt tàn.
“Nhưng cô ta không chỉ xinh đẹp, mà còn tài giỏi.
Một người kêu ngạo, không sợ trời không sợ đất.
Chỉ cần vụ kiện nào được cô ta tiếp nhận, thì phần thắng lên đến 99%.”
Mạnh Hùng nhìn Tràn Hạo với ánh mắt đầy thích thú nói.
“Sao cậu không mời cô ta, biện hộ cho em họ của cậu.”
Tràn Hạo nhìn Mạnh Hùng nói bằng giọng bất lực.
“Tôi có tìm cô ấy, nhờ giúp đánh thắng vụ kiện này, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu.
Nhưng cô ta đã từ chối, cô ấy thà không thu tiền, cũng muốn giúp bên nạn nhân, buộc tội em họ của tôi.”
Mạnh Hùng nghe Tràn Hạo nói vậy, trong lòng anh chợt hiện lên sự tò mò.
Một người đàn bà không ham tiền, cô chắc là người đầu tiên.
“Vậy, em họ cậu bị tuyên án gì?”
Tràn Hạo thở dài nói.
“Em ấy bị phán 3 tháng tù giam và 1 năm tù treo.
Nhưng tôi thật tò mò, không biết cô ấy dùng cách gì để lấy được đoạn video, lúc xe của em họ tôi đụng vào nguời nạn nhân.
Tôi đã cho người, xoá tất cả hình ảnh camera trên con đường đó.”
Mạnh Hùng vương tay cầm ly rượu đỏ trên bàn lên hớp một miếng, nhướng cặp chân mày rậm của mình lên nhìn Tràn Hạo nói.
“Cậu chắc, người của mình đã xoá hết.”
Tràn Hạo không nói gì chỉ gật đầu.
Mạnh Hùng càng có thêm sự hứng thú đối với cô gái này, anh muốn biết cô có tài gì, mà có thể nắm mọi việc trong lòng bàn tay của mình.
“Tôi thật tò mò muốn biết Kiều đại luật sư này, có ba đầu hay sáu tay, mà làm Tràn Tổng của chúng ta, phải đau đầu nhức óc như vậy.”
Tràn Hạo nghe Mạnh Hùng nói vậy, cặp mắt anh liền tỏa sáng.
“Cậu muốn biết cô ta, mau đi theo tôi. Họ đang có buổi hợp ký giả, quảng bá cho văn phòng luật của bọn họ, trong phòng hội nghị trên lầu.”
Nói xong Tràn Hạo bước ra khỏi phòng, hướng về thang máy mà đi tới.
Mạnh Hùng đứng lên, hai tay đút vào túi quần, bước theo sau anh.
Mạnh Hùng lác đầu trong lòng thầm nghĩ, Tràn Hạo này làm gì mà gấp gáp như vậy.