Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Thám Tử
Chương 25 : Em Sợ Tôi?
Ngày đăng: 04:08 19/04/20
Wind ngỡ ngàng với lời nói của cô gái.
Khoan đã!
Sao cô cảm giác có gì đó sai sai.
Trong lúc Wind còn đang suy nghĩ, đã bị Ngạo Thiên túm cổ áo lôi đi.
Đột nhiên bị ai đó dùng sức kéo thật mạnh, cô kinh hãi kêu lên.
"Ahhhhhhhhhhhhhhhh"
Ngạo Thiên bực bội trong lòng, anh cúi đầu nhìn cô lúc này đang kêu la ầm ĩ, trong lòng thật sự không dám nghĩ mình đã vướng vào cái gì?
Sao đường tình duyên của anh luôn không suôn sẽ.
- Im miệng!
Ngạo Thiên lớn tiếng quát, khiến Wind hoảng hốt ngậm miệng lại ngay, cặp mắt mở thật to nhìn anh chớp chớp, ánh mắt vô tội khiến anh cảm thấy áy náy khi mình đã lớn tiếng với cô.
Ngạo Thiên không quan tâm đến ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người xung quanh, thẳng tay kéo Wind đến cửa thang máy.
Dường như anh có phép thuật chân vừa dừng lại, cửa thang máy lập tức được mở ra.
Một tiếng đinh vang lên.
"Đinh"
Ngạo Thiên không thương xót lôi Wind vào trong, tay ấn vào tầng 56, đột nhiên trên màn hình LED của thang máy, hiện lên biểu tượng nhập vào dấu vân tay.
Một tay anh giữ chặt cô, tay còn lại thản nhiên ấn vân tay của mình vào trong màn hình LED, cửa thang máy từ từ khép lại.
Trong lúc này Wind nhìn thấy một nam một nữ gấp gáp bước tới muốn bắt kịp thang máy, trong lòng vui mừng, cô không muốn một mình ở cùng với anh.
Lúc này anh nhìn thật hung hăng, không biết anh sẽ làm gì cô.
Cặp mắt loé lên tia hy vọng của Wind lập tức hiện lên sự thất vọng, khi hai người vừa chạm phải ánh mắt phát ra tia lửa của Ngạo Thiên, liền lui về phía sau.
Hai nguời cảm thấy ái náy khi nhìn thấy cô gái trong thang máy, đang dùng cặp mắt cầu cứu nhìn họ.
- Chúng tôi chờ đi thang máy kế....
Người đàn ông bất đắc dĩ nói, trong lòng thầm xin lỗi Wind.
Hắn không muốn xen vào chuyện của người khác, rồi tự chuốc họa vào thân.
Cô nhìn anh nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không biết Ngạo Thiên muốn gì.
Qúa nguy hiểm!
Mình phải tìm cách rời khỏi nơi này ngay.
Nhìn thấy vẻ mặt gian trá của Wind, Ngạo Thiên nhếch môi cười.
- Em lại muốn trốn?
Wind cảm giác nhưng Ngạo Thiên đã nhìn thấu lòng cô, cô trợn mắt phản bát.
- Ai bảo với anh rằng, tôi muốn trốn?
Ngạo Thiên khom người tới cầm lấy chai rượu đỏ trên bàn, anh thành thạo mở nắm chai rót vào trong cái ly trống, chỉ trong tích tắc cái ly thủy tinh đã được chất lỏng màu đỏ sẫm lấp đầy.
Anh cầm ly rượu trong tay lắc lắc nhẹ, rồi ung dung đưa ly rượu đến bờ môi nhâm nhi một chút.
Lúc này nhìn anh thật mê hồn, sự hấp dẫn tỏa ra từ trong ánh mắt mê ly của anh, như men rượu khiến cô chưa uống giọt nào đã ngà ngà say.
Ngạo Thiên đặt ly rượu xuống bàn liếc mắt nhìn Wind, cô thật xinh đẹp cặp mắt mông lung, gương mặt ửng hồng khiến yết hầu của anh di chuyển không ngừng.
Cái cảm giác thỏa mãn sau cuộc ái ân lần trước, khiến trái tim của Ngạo Thiên thổn thức.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, anh mới đứng lên bước chậm rãi đến trước mặt cô.
Bàn tay ấm áp vươn lên vuốt ve gò mắt đỏ bừng của cô, cảm giác lâng lâng khi tay anh chạm vào làn da trắng nõn mịn màng của cô.
- Sao em lại trốn tôi?
Đột nhiên giọng nói trầm khàn của Ngạo Thiên vang lên trong không gian yên tĩnh, như bùa mê thuốc lú khiến Wind không tự chủ nói.
- Tôi sợ...........
Ngạo Thiên nhíu mày khó hiểu nhìn cô.
- Em sợ tôi?
Wind lắc đầu nhìn thẳng vào mắt anh khẽ nói.
- Không......không phải tôi sợ anh...
Nhưng.....nhưng......