Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1174 :

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Cung Vũ Ninh và Andrew về lại khách sạn trong thành phố, ở vùng núi sâu một tuần, Cung Vũ Ninh tắm rửa kĩ càng thoải mái, thay bộ đồ ngủ dễ chịu, cả người cô mệt đến độ chỉ muốn nằm lỳ trên giường không động đậy.



Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, trong đầu đột nhiên nghĩ tới hai cuộc điện thoại mà Hạ Lăng Sơ gọi tới ngày hôm nay, vừa khéo, cô cũng đang cần hỏi rõ cô gái đó là ai.



Nếu như hắn thật sự chỉ muốn chơi đùa với cô, nhất định cô sẽ không bỏ qua cho hắn.



Cung Vũ Ninh cầm điện thoại, ấn một cái mới nhớ ra mình đã tắt máy, cô đưa tay ấn vào màn hình điện thoại, lập tức có vài tin nhắn hiện ra, tiếng tin nhắn tới không ngừng vang lên.



Cung Vũ Ninh mở tin nhắn ra, là của Hạ Lăng Sơ gửi tới.



"Vũ Ninh, tại sao không nhận điện thoại của anh? Em có biết anh lo lắng cho em tới nhường nào không?"



"Xin em mở điện thoại lên hãy gọi lại cho anh được không?



"Anh sẽ đợi điện thoại của em, dù có muộn đến thế nào cũng sẽ đợi."



"Vũ Ninh, không phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó chứ?"



Cung Vũ Ninh nhìn tin nhắn cuối cùng, cô không khỏi hừ nhẹ một tiếng: "Có phải hiểu lầm không sao? Hay anh rõ ràng là một tên lừa đảo?"



Cung Vũ Ninh cầm điện thoại lên, đi tới nơi ban công rộng rãi, ngồi trên chiếc sofa ở ban công, cô có chút tức giận gọi cho Hạ Lăng Sơ.



Rất nhanh, ngay lúc điện thoại được nhận, giọng nói trầm thấp kèm theo sự mừng rỡ của Hạ Lăng Sơ vang lên: "Vũ Ninh, cuối cùng em cũng gọi cho anh rồi."



"Anh có chuyện gì sao?" Cung Vũ Ninh làm bộ bình tĩnh hỏi.



Lúc này, người đàn ông giật mình, có chút vội vàng hỏi lại: "Sao vậy?"



"Anh còn dám hỏi tôi là sao vậy sao? Hạ Lăng Sơ, tại sao anh lại dám lừa gạt tình cảm của tôi?" Cung Vũ Ninh tức giận chất vấn hắn.
"Bạn, bạn là con trai cực kỳ tốt của em." Cung Vũ Ninh híp mắt cười mà nói, lại muốn chọc giận hắn.



Dưới ánh đèn đường mờ ảo, trong chiếc xe màu đen, đôi môi mỏng của Hạ Lăng Sơ cong lên vừa bất đắc dĩ lại vừa nuông chiều nói: "Được, tùy ý em."



"Anh đang ở đâu?" Cung Vũ Ninh không khỏi tò mò hỏi một câu.



"Anh đang ở ven đường, dừng xe lại để nhận điện thoại của em."



"Vậy anh đang định đi đâu?"



"Về nhà." Hạ Lăng Sơ không chút giấu diếm nói.



Đáy lòng Cung Vũ Ninh trào lên một cảm giác ngọt ngào, cô lười biếng duỗi eo nói: "Vậy anh về nhà đi! Em mệt lắm, đi ngủ trước đây."



"Ừm! Vậy em nghỉ ngơi đi."



"Vậy em cúp đây." Tâm tình căng thẳng suốt một tuần của Cung Vũ Ninh đã được giải tỏa, vừa mệt lại vừa mỏi.



"Được, em cúp trước đi!" Hạ Lăng Sơ cười khẽ nói.



Cung Vũ Ninh nghe thấy tiếng cười của hắn, đột nhiên có chút không nỡ cúp máy, chớp mắt cái đã là một tuần rồi, tuy lửa giận đầy một bụng, lúc này nghe thấy tiếng cười của hắn dường như có một cảm giác như được chữa lành.



Hạ Lăng Sơ đang đợi cô cúp điện thoại trước, ấy nhưng lại phát hiện cô vẫn chưa cúp không khỏi lại cười nói: "Sao vẫn chưa cúp máy?"



"Anh vẫn chưa chúc em ngủ ngon mà!" Cung Vũ Ninh nhanh chóng tìm một lí do.



"Ngủ ngon! Mơ đẹp nhé." Giọng nói mê người của Hạ Lăng Sơ truyền tới từ đầu dây bên kia.