Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1175 :
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Khóe miệng của Cung Vũ Ninh giương lên, cảm thấy cả trái tim đều thỏa mãn: "Được, vậy em cúp thật đây, anh lái xe cẩn thận chút." Nói xong, Cung Vũ Ninh liền cúp điện.
Nếu như lại không cúp sẽ lộ ra nỗi nhớ hắn da diết của cô, cô không muốn hắn đắc ý như vậy đâu!
Cung Vũ Ninh cúp máy, Hạ Lăng Sơ cầm điện thoại, ánh đèn màu xanh phát ra chiếu lên gương mặt đẹp trai thâm thúy của hắn, khóe miệng hắn vẫn luôn nhếch lên, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, rõ ràng tâm trạng hắn rất tốt.
Mấy ngày nay, tâm trạng của hắn vẫn luôn rơi vào trạng thái lo lâu và ngột ngạt, hiện giờ, mọi hiểu lầm đều đã được giải quyết, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô, loại tâm tình này thật sự vô cùng tuyệt vời.
Hạ Lăng Sơ nghĩ tới sự hiểu lầm lần này tất cả đều do em họ gây ra, trong lòng hắn vừa ảo não lại có chút tức giận. Xem ra hắn đã quá dung túng cho cô ta rồi, về sau nhất định phải dạy dỗ lại, không được để cô ta gây sự như vậy nữa.
Nghỉ ngơi trong thành phố hai ngày, Cung Vũ Ninh và Andrew tạm biệt nhau ở sân bay, trở về nước của mỗi người. Nửa giờ sau, Cung Vũ Ninh đã trên chuyến bay về nước. Xa gia đình đã lâu như vậy rồi, cô cũng rất nhớ ba mẹ mình.
Trong một trang viên tao nhã màu trắng, xe của Hạ Lăng Sơ phát ra tiếng kêu nhẹ, gọn gàng lái vào bãi đỗ xe ở vườn hoa, lấy bó hoa bách hợp màu trắng tỏa hương khắp bốn phía từ ghế sau đi tới phòng khách của trang viên.
"Hạ thiếu gia tới rồi." Người làm nhìn thấy hắn liền thân mật chào hỏi một tiếng.
Hạ Lăng Sơ gật đầu chào hỏi lại, bước chân ổn trọng bước vào phòng khách, vừa tới cửa phòng khách, từ phía vườn hoa đã có một tiếng gọi ấm áp truyền tới: "Lăng Sơ, cháu về rồi."
"Dì Lệ." Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ mang theo sự kính trọng và nhu hòa nhìn người phụ nữ mặc váy sa màu trắng đang bước tới.
Bà trang điểm thanh lịch, tóc dài được búi ở sau, được cố định bằng một chiếc trâm đào mang màu sắc cổ xưa, lịch sự tao nhã, là một vị phu nhân có khí chất cao quý.
Bà chính là em của mẹ Hạ Lăng Sơ, dì Phan Lệ của hắn.
Hạ Lăng Sơ đón lấy bà, đưa bó hoa trong tay cho bà, Phan Lệ vui mừng nhận lấy, ngửi một cái: "Mỗi lần cháu qua đều mang hoa bách hợp cho dì, dì rất thích."
"Chỉ cần dì Lệ thích, ngày nào cháu cũng tặng cho dì được."
"Không cần vậy đâu, lúc cháu qua đây mang cho dì một bó là được, bình thường hoa trong vườn cũng rất nhiều, có thể hái mang vào phòng."
Bởi vì, từ nhỏ hắn đã lớn lên ở nơi này, từng ngọn cỏ cành cây nơi đầy đều là hồi ức của hắn.
Hắn sinh ra trong giới kinh doanh, sau khi mẹ qua đời thường ba thường rất ít khi ở nhà, cả năm đều đi công tác ở ngoài, ném hắn tới sống ở đây, dì của hắn coi như đã sinh ra hắn, dành cho hắn sự yêu thương và dịu dàng như mẹ ruột. Mặc dù bà còn có hai đứa con của mình cũng không hề thiên vị một chút nào.
Hạ Lăng Sơ cầm lấy điện thoại ra vườn hoa, hắn gọi thẳng đến số máy của em họ Thượng Quan Thần Húc.
"Alo! Anh ạ!" Ngay lập tức, giọng nói mang theo chút căng thẳng của Thượng Quan Thần Húc vang lên.
"Em ở đâu?"
"Em ra nước ngoài giải sầu mà!"
"Đi với ai?" Trong giọng nói của Hạ Lăng Sơ lộ ra sự uy nghiêm của anh cả.
"Đi một mình!" Giọng nói của Thượng Quan Thần Húc qua điện thoại hiện rõ vẻ đàn ông kien cường, chỉ là tuổi hắn nhỏ hơn Hạ Lăng Sơ, nhưng cách xử sự và làm việc đều rất ra dáng đàn ông.
"Em đừng có lừa anh, có phải em đang ở cùng Cổ Hạo không?"
"Anh, chuyện của em anh đừng quản nữa," Giọng nói Thượng Quan Thần Húc toát lên vẻ không nề hà gì.
Hạ Lăng Sơ cắn răng, ra lệnh: "Ba ngày nữa về nhà cho anh."
"Lần này em không về đâu, em sẽ ở nước ngoài một tháng." Trong giọng của Thượng Quan Thần Húc lộ ra sự phản nghịch đối với hắn.
"Em..." Hạ Lăng Sơ tức giận đến trầm cả lại.
"Những chuyện này không liên quan tới Cổ Hạo, anh ép bức em ấy, dọa nạt em ấy sau lưng em. Em không cho phép anh làm như vậy, tình cảm của em em sẽ tự làm chủ." Thượng Quan Thần Húc nói xong liền cúp điện thoại.