Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1216 :
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Trong gia đình giàu có này thì chẳng có thiếu thốn thứ gì.
Ăn xong, Hạ lão gia gọi riêng Hạ Lăng Sơ tới thư phòng. Ánh mắt của Hạ Hải Dật đầy vẻ đố kỵ.
Bên cạnh, cha của anh vỗ vai, ý muốn khuyên cậu đừng thể hiện thái độ.
Hạ Hải Dật cắn rắng, rõ ràng là ông nội có ý thiên vị Hạ Lăng Sơ. Hạ Lăng Sơ bước vào thư phòng cùng Hạ lão gia. Cụ ông năm nay đã 83 tuổi, nhưng sức khỏe còn tốt, tinh thần minh mẫn.
Hạ Lăng Sơ dìu ông ngồi lên ghế sô pha. Hạ lão gia chống gậy, nhìn anh nói,: "Lăng Sơ à! Cháu ngồi đi. Ông muốn nói chuyện riêng với cháu."
"Ông, ông cứ nói đi ạ!" Hạ Lăng Sơ lắng nghe một cách nghiêm túc.
"Ông năm nay đã lớn tuổi rồi. Mấy ngày nay quả thực cảm thấy lực bất tòng tâm, sức khỏe không còn như trước, không có nhiều thời gian." Hạ lão gia cảm thán.
"Ông, ông vẫn còn khỏe mạnh, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Sống tới ngày hôm nay, chuyện gì ông cũng đã hiểu. bây giờ, ông chỉ còn điều duy nhất không yên tâm chính là gia đình này. Kết quả kinh doanh lần này chẳng còn gì nghi ngờ nữa. Cháu chính là người kế nghiệp xuất sắc nhất. Hạ Hải Dật không thể gánh được trọng trách này. Chỉ có cháu mới có thể dẫn dắt nhà họ Hạ tiếp tục thành công."
"Ông nội, ông quá đề cao cháu rồi." Hạ Lăng Sơ khiêm tốn nói.
Hạ lão gia lắc đầu: "3 năm nay, mọi hành động của cháu ông đều chú ý tới. Năng lực của công không phải là điều phải nghi ngờ. Cả gia tộc này không tìm được người thứ hai." Hạ lão gia cảm thấy rất hài lòng.
"Ông nội, nếu ông giao cả sự nghiệp cho cháu, cháu sẽ không làm ông thất vọng đâu." Hạ Lăng Sơ nhìn ông, anh không hề lo lắng trước sứ mệnh to lớn mà ông nội sắp giao cho ông.
"Rất tốt, ông không nhìn nhầm người. Cháu sẽ là người kế nghiệp."
"Ông nội, vẫn còn thời hạn 3 tháng nữa."
"Đúng thế! Còn 3 tháng nữa. Đợi khi hết 3 tháng, tới lúc đó sẽ dễ nói hơn với bác của cháu. Điều có thể khiến họ tâm phục khẩu phục nhất chính là thành tích của cháu. Ngày trước ông muốn hai cháu tranh đua cũng là vì ông đã nhìn ra năng lực của cháu. Vì thế cuộc đua này chẳng qua chỉ là để dễ bề nói chuyện với bác của cháu."
Hạ Lăng Sơ cũng không có ý định chào hỏi người khác. Anh cùng cha mình rời khỏi nhà họ Hạ.
Trên xe, Hạ Khâm quay sang nhìn con trai, “Ông nội con có phải đã quyết định rồi phải không?”
“Vâng! Hạ Lăng Sơ gật đầu.”
“Ông chọn con rồi?”
“Vâng!”
Trong lòng Hạ Khâm cảm thấy tự hào. Ông gật đầu với vẻ hài lòng, “Rất tốt, con rất giỏi. Con có biết trước đây cha và bác con cũng nghĩ rằng mình sẽ là người kế nghiệp. Thế nhưng ông nội con còn trẻ, nên nắm quyền điều hành. Bây giờ thì ông đã thấy lo lắng rồi.”
“Cha, trước đó chẳng phải cha muốn đi du lịch hay sao? Con thấy bây giờ là thời điểm phù hợp.”Hạ Lăng Sơ quay sang nhìn cha.
“Con muốn tiễn cha đi, lo ngại họ làm điều gì với cha phải không?” Hạ Khâm hiểu rõ tấm lòng hiếu thuận của con trai mình.
“Con ở đây có thể ứng phó mọi chuyện.”
“Được! Để con yên tâm, cha sẽ rời khỏi đây.” Hạ Khâm cũng không muốn trở thành điểm yếu của con trai.
Trong lòng ông, mặc dù từ nhỏ không ở bên con trai nhiều, nhưng tình cảm cha con hết sức sâu đậm.
Hạ Lăng Sơ đưa cha về phòng nghỉ. Anh vốn định nói chuyện của anh với Cung Vũ Ninh cho ông. Thế nhưng xem ra bây giờ chưa phải thời cơ tốt nên anh tạm gác lại.
“Lăng Sơ, con phải cẩn thận, kẻo trúng kế của chúng.” Lúc xuống xe, Hạ Khâm dặn dò.
“Con sẽ cẩn thận!” Hạ Lăng Sơ gật đầu.