Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1217 :

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Hạ Hải Dật ra khỏi nhà họ Hạ. Điều đầu tiên anh ta làm là đi tìm Tống Dung Dung. Trong lòng anh ta nóng như lửa đốt, không ngờ ông nội mình không coi trọng mình, bày ra trò thi đấu này là chỉ để cho anh và bố anh ta không còn gì để nói.



Tận mắt thấy vị trí đứng đầu gia tộc bị trao cho Hạ Lăng Sơ.



Hạ Hải Dật cũng biết, bản thân mình kém Hạ Lăng Sơ rất nhiều trong thương trường. Thế nhưng trên thế giới này, chẳng ai nghĩ là mình kém hơn người khác cả.



Cho dù cả gia nghiệp nhà họ Hạ giao cho anh ta, thì anh ta cũng sẽ giữ vững nó và hoàn thành tốt công việc.



Tống Dung Dung nhận được điện thoại của Hạ Hải Dật. Cô ngồi trong biệt thự, mặc một bộ váy đỏ gợi cảm đợi anh ta. Tống Dung Dung trước khi tiếp cận Hạ Lăng Sơ, cô vẫn không dám đắc tội chàng thiếu gia Hạ Hải Dật này.



Hạ Hải Dật đẩy người bước vào rồi sau đó đóng chặt. “Sao thế? Ai lại chọc tức anh thế?” Tống Dung Dung đứng trước mặt, ôm cổ anh ta, hôn lên má anh.



“Ngoài Hạ Lăng Sơ thì con ai được nữa?” Hạ Hải Dật nghiến răng nói.



“Anh ta làm gì anh?”



“Hừ! Hạ Lăng Sơ rõ ràng chỉ là thằng ăn hại. Thế mà không biết hắn dùng thủ đoạn gì trước mặt ông mà lại đá anh ra khỏi cuộc chơi.”



“Chẳng phải chúng ta có cách trị anh ta sao? Chỉ cần em...”



“Không cần, chiêu này cũng không có tác dụng.”



Trong lòng Tống Dung Dung thấy giật mình, “Hải Dật, ý của anh là, em không cần tiếp cận Hạ Lăng Sơ nữa?”



“Chỉ là em không cần lên giường với hắn. Thế nhưng khi em ở bên hắn sẽ có tác đụng khác.” Hạ Hải Dật đưa tay véo má cô, “Em xinh đẹp như thế này, sao anh có thể dâng em cho thằng khác.”



Sắc mặt Tống Dung Dung biến đổi, cô không ngờ, kế hoạch của mình lại tan thành mây khói.
Cung Vũ Ninh đánh son đỏ, bên cạnh ly rượu vang đỏ, khiến người đàn ông dối diện thấy rạo rực trong lòng.



“Vũ Ninh, em có nhớ cha mẹ em không?”Hạ Lăng Sơ cười hỏi.



“Nhớ chứ? Có chuyện gì thế? Anh định tiễn em đi đấy hả?” Cung Vũ Ninh nhìn anh nói.



Hạ Lăng Sơ lập tức giật mình, lắc đầu nói, “anh không có ý đó.”



“Em mới vừa tới đất nước của anh, dự định đi thăm thú phong cảnh. Nên trước mắt em sẽ ở đây.” Cung Vũ Ninh nhìn anh và cười. “Nếu anh có thời gian có thể đi cùng em. Nếu không có thời gian, thì em sẽ đi một mình.”



“Anh sẽ đi cùng em.” Hạ Lăng Sơ trả lời mà không hề do dự.



“Vậy thì em cho anh thời gian để sắp xếp công việc. Cũng không vội gì, anh sắp xếp xong thì nói với em.” Cung Vũ Ninh nhìn anh nói.



Trái tim của Hạ Lăng Sơ đột nhiên mềm yếu. Cô gái này làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho người khác trước.



“Được, sắp xếp xong, anh sẽ đi cùng em.” Hạ Lăng Sơ gật đầu.



Ăn tối xong hai người đi dạo trên một con đường ven hồ. Hai người dắt tay nhau, dưới ánh đèn rực rỡ như những vì sao, không khí rất dễ chịu.



Khu vực này là khu nghỉ ngơi của khách trong khách sạn. Vì thế không cho người ngoài vào. Ánh đèn chiếu rực rỡ, bên hồ còn có một cây cầu gỗ. Dưới ánh trắng sáng, nước hồ lóng lánh đẹp vô cùng.



Cung Vũ Ninh bước lên trên cầu, đứng giữa hồ nước, tay vịn lan can nhìn ánh sáng dưới hồ.



Với Hạ Lăng Sơ, đây là cảnh đẹp nhất, không phải là cảnh sắc về đêm mà là cô gái trước mặt anh.