Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1303 :
Ngày đăng: 16:37 30/04/20
Nhan Lạc Y bị nụ cười của anh càng làm cho căng thẳng: "Ngài phó tổng thống, ngài có cần tôi làm gì không?”
Phan Lê Hân không cười nữa, ánh mắt sâu thẳm quan sát xung quanh thư viện: "Không cần đâu, tôi cũng từng thức đêm đọc sách tại đây, có tình cảm với nơi này.”
Nhan Lạc Y thấy rất ít khi anh để lộ tình cảm cá nhân, tâm trạng cô hơi thả lỏng nhưng không biết nên tiếp lời ra sao.
“Đi thôi! Cùng tôi ra ngoài! Nếu cô mệt rồi thì có thể về kí túc nghỉ ngơi một lát!” Phan Lê Hân lên tiếng.
Nhan Lạc Y lập tức giống như được đặc xá: "Thật sao? Tôi có thể về rồi?"
Phan Lê Hân thấy cô muốn đi như vậy liền bật cười: "Xem ra cô thực sư không muốn ở bên cạnh tôi!”
Câu nói này rõ ràng không hề có ý gì khác nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác mùi mẫn khó đoán.
Gương mặt trắng ngần của Nhan Lạc Y bất giác ửng hồng, kết hợp với bộ lễ phục vô cùng nhẹ nhàng của cô hôm nay, cô đứng trước giá sách đúng là một bức họa mỹ nhân.
Ánh mắt Phan Lê Hân khẽ co lại vài giây, nhìn cô chăm chú, trái tim vốn bình lặng của anh bất giác dậy sóng, anh đứng dậy đi ra ngoài trước.
Nhan Lạc Y cũng đi theo sau, ở ngoài cửa, một nhóm người đang đợi lập tức trở lên phấn chấn bước tới nghênh đón.
Đỗ Hữu Vọng nhìn về phía Nhan Lạc Y, Nhan Lạc Y đi theo sau, Phan Lê Hân quay đầu lại nói: “Thấy cô không được khỏe lắm, cô hãy về kí túc xá nghỉ ngơi đi!”
Câu nói này cũng nói với phía nhà trường và Đỗ Hữu Vọng, việc này là anh quan tâm cô, cũng là vì bảo vệ Nhan Lạc Y, không bị nhà trường và Đỗ Hữu Vọng trách cứ.
Nhan Lạc Y cảm kích gật đầu: “Cám ơn ngài phó tổng thống.”
Phan Lê Hân bước xuống dưới thềm, người đi cùng lập tức bước theo sau.
Đỗ Hữu Vọng nhanh chóng bước tới bên cạnh cô: “Lạc Y, con không khỏe ở đâu?”
Nhan Lạc Y lập tức giả vờ bị cảm, ho hai tiếng: "Có lẽ con bị cảm, cha nuôi, con về kí túc xá trước nhé.”
Đỗ Hữu Vọng mặc dù hơi thất vọng, tại sao cô lại bị cảm trong lúc này? Nhưng Phan Lê Hân đã nói giúp cho cô rồi, ông cũng không thể tiếp tục ép cô đi cùng.
“Hãy đi nghỉ ngơi đi!” Đỗ Hữu Vọng nói, sau đó vội chạy theo đội ngũ phía trước.
Nhan Lạc Y thở phào, tâm trạng nhẹ nhõm, cô vội đi về phía kí túc xá.
Nhan Lạc Y bị một nữ sinh giữ chặt, cơ thể yếu ớt của cô đâu có thể kháng cự lại được nữ sinh khỏe mạnh cao hơn mét bảy kia? Ánh mắt cô phẫn nộ nhưng không thể làm gì được.
“Đây là tôi cảnh cáo cô, sau này đừng ỷ vào gương mặt này để đi quyến rũ đàn ông, cô đừng tưởng rằng giả vờ ngã để được ôm sẽ khiến ngài phó tổng thống để mắt tới cô? Cô nằm mơ đi!” Lý Mỹ Thuần cười nhạt, đưa tay tát lên mặt cô không khách sáo: “Tôi nói cho cô biết, cho dù ngài phó tổng thống có ý với ai trong trường cũng không tới lượt cô, tôi có cơ hội hơn cô nhiều.”
Nhan Lạc Y trừng mắt phẫn nộ, giãy giụa cơ thể đang bị giữ chặt: "Tôi không nghĩ tới những việc đó, tôi cũng không tranh giành với cô, thả tôi ra.”
Bạch Trân gào lên: "Chủ nhiệm tới rồi.”
Lý Mỹ Thuần lập tức sợ hãi, ra hiệu cho thuộc hạ ở bên cạnh, mấy người vội vã rời đi.
Bạch Trân vội chạy tới xem Nhan Lạc Y: “Lạc Y, cậu không sao chứ! Chúng ta mau đi nói với hiệu trưởng.”
Nhan Lạc Y ôm mặt bị tát, nếu nói với hiệu trưởng, hiệu trưởng sẽ lại liên hệ cha nuôi, cô không muốn gây phiền phức thêm cho cha nuôi, hàng ngày ông đều rất bận rộn, không nên làm mất thời gian của ông.
“Thôi bỏ đi, mình không sao cả.” Nhan Lạc Y nhẫn nhịn.
“Sao lại không sao, mặt cậu bị đánh sưng lên rồi kìa.”
“Bạch Trân, việc này đừng nói cho người khác biết, chúng ta về thôi!” Nói xong liền kéo Bạch Trân rời đi.
Lúc này ở hoa viên, Lý Mỹ Thuần cười nhạt nói: "Muốn so sánh với tôi, tôi sắp sửa tới phủ tổng thống thực tập rồi, chỉ cần có cơ hội tiếp cận ngài phó tổng thống, tôi nhất định có thể khiến ngài ấy chú ý tới mình.”
“Đợi cô trở thành phu nhân phó tổng thống rồi thì đừng quên chúng tôi đây!”
“Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ không quên lợi lộc của các cô đâu.” Trong mắt Lý Mỹ Thuần ánh lên nụ cười đắc ý.
“Cái con Nhan Lạc Y đó có là gì? Sao có thể so với co.”
Trong kí túc xá, Nhan Lạc Y trở về liền nằm xuống giường, khóe mắt cô rơm rớm nước mắt tủi thân, cô nhắm mắt, nằm co người lại.
Trước cửa lễ đường của nhà trường, Phan Lê Hân từ biệt hiệu trường, cùng đoàn xe của mình chậm rãi ra khỏi cổng trường.
Ánh mắt Phan Lê Hân nhìn qua cửa kính, nhìn về những sinh viên tràn đầy sức sống kia, ánh mắt như thể đang tìm kiếm ai đó trong số các nữ sinh.
Có điều anh biết lúc này chắc cô đã về ngủ rồi, nghĩ vậy anh thôi không nhìn nữa, đồng thời cũng kinh ngạc với suy nghĩ của chính mình.