Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1304 :
Ngày đăng: 16:37 30/04/20
Nhan Lạc Y nhận được điện thoại của cha nuôi, trong điện thoại, Đỗ Hữu Vọng rất hài lòng với biểu hiện của cô lần này, lại hiếu kỳ hỏi cô và Phan Lê Hân ở riêng trong thư viện đã xảy ra chuyện gì. Nhan Lạc Y có sao nói vậy, dù sao thì cô và Phan Lê Hân cũng không xảy ra chuyện gì.
“Vậy con hãy chuẩn bị đi! Còn hai tuần nữa là tới dinh tổng thống thực tập, tới khi đó lại tính tiếp, ba thấy bây giờ Phan Lê Hân đã chú ý tới con rồi đấy.”
Nét mặt Nhan Lạc Y thoáng vẻ ngạc nhiên, cha nuôi nhìn ở đâu thấy điều đó? Anh chú ý tới cô sao?
Theo cô thành thì anh đối với cô cũng đâu khác gì với những người dân bình thường khác đâu.
Cô chỉ may mắn hơn người bình thường là có hai lần cơ hội được tiếp cận anh.
Nhưng cô biết, hai cơ hội như vậy, người bình thường sẽ không bao giờ có cơ hội.
Thông qua cơ hội lần này, Nhan Lạc Y trở nên nổi tiếng ở trong trường, vì cô là người may mắn nhất, không những có được cơ hội tặng hoa mà còn được phó tổng thống ôm.
Cũng có một số người nói Nhan Lạc Y được phó tổng thống để mắt tới, còn có người nói Nhan Lạc Y bề ngoài có vẻ trong sáng như nội tâm là một cô gái mưu mô, thủ đoạn.
Nhan Lạc Y cũng rất rầu rĩ, nhưng không thể ngăn cản những suy đoán của người khác..
Buổi chiều, Nhan Lạc Y ngủ mơ màng trong ký túc xá, có người lắc gọi cô dậy.
Cô mở mắt ra, là Bạch Trân.
“Sao vậy?”
“Lam Huyền đang tìm cậu.” Bạch Trân nói với co.
Nhan Lạc Y đờ đẫn ngồi dậy, vuốt nhẹ mái tóc rối bù: “Cậu ấy đang ở đâu?”
“Ở ngoài cửa, mau ra đi!” Bạch Trân nói.
Nhan Lạc Y đứng dậy, nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, chải tóc rồi bước ra ngoài cửa, Lam Huyền mặc một chiếc áo khoác có mũ màu xám, vẻ mặt ủ dột đứng ở đó.
Khi thấy Nhan Lạc Y bước ra, anh lập tức tỏ vẻ vui mừng, bước về phía cô: “Lạc Y.”
“Cậu tìm mình?” Nhan Lạc Y hỏi anh.
Ánh mắt Lam Huyền không giấu vẻ lo lắng: "Buổi trưa mình có việc không tới trường, nghe nói việc của cậu, muốn tới hỏi thăm cậu.”
“Có cách nào có tác dụng không? Những gì cần nói chị đã nói hết rồi.” Cổ Duyệt rầu rĩ, tối nay cô về cũng đang không biết phải làm sao!
“Chị, chị phải để anh Quân Cố chiếm được thiện cảm của ba mẹ nhiều hơn nữa! Ba mẹ không nhìn thấy tình cảm kiên định của hai người, chỉ cho rằng hai người đang đùa giỡn mà thôi.”
“Nhưng mà bọn chị không đùa giỡn.” Cổ Duyệt lập tức phản bác.
Cổ Hạo thấy chị mình bảo vệ mối tình này như vậy cũng mỉm cười: "Chị, em có cách để ba mẹ đồng ý cho hai anh chị đến với nhau.”
“Cách gì vậy? Em nói xem nào!” Cổ Duyệt liền lườm anh một cái, không thích anh nói tới đây rồi còn úp úp mở mở.
“Rất đơn giản! Chị xảy ra chuyện, để anh Quân Cố kéo dài mạng sống giúp chị, có điều việc này chỉ hai chúng ta biết mà thôi." Cổ Hạo nghiêm túc nói
Cổ Duyệt tròn mắt kinh ngạc: "Em nói gì chứ? Chị xảy ra chuyện gì?"
"Yên tâm đi! Màn kịch này cứ để em, chị chỉ cần phối hợp với em là được."
Cổ Duyệt chỉ biết em trai mình chơi bời lêu lổng khắp nơi, chưa từng thấy anh nghiêm túc bao giờ, liền ngờ vực hỏi: "Em có được không đấy!"
"Em đương nhiên là được rồi, chị có tin tưởng em không?"
"Tin, em nói đi."
"Em có một loại thuốc, có thể khiến chị bất ngờ ngất xỉu, hơn nữa ngất rất chân thực, ba mẹ sẽ không thể phát hiện ra điều gì, sau đó em sẽ đưa chị tới bệnh viện của bạn em, nó là con trai của viện trưởng, lại là bác sĩ chủ trị, tới khi đó, khi đưa chị vào phòng cấp cứu, bảo Nhiếp Quân Cố truyền máu cứu chị, khi đó có thể thử thách tình cảm của anh ấy, lại khiến ba mẹ nhìn thấy anh ấy vì chị có thể bất chấp tất cả, tiện cả đôi đường."
"Em... mánh lới này sao em nghĩ ra được vậy?" Cô Duyệt không còn gì để nói với em mình, song cũng cảm thấy đây là một lối thoát.
Bây giờ điều ba mẹ lo lắng nhất chính là cô sống rất thê thảm ở nước ngoài, chỉ cần để ba mẹ nhìn thấy tình yêu của Nhiếp Quân Cố đối với cô, ba mẹ mới có thể bắt đầu chấp nhận được.
“Chị, chị phải bảo đảm là không được để anh Nhiếp biết!”
“Có được không thế?” Cổ Duyệt nhìn em trai.
"Được, em thử rồi!"
"Cái gì? Em thử rồi?"