Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1310 :

Ngày đăng: 16:37 30/04/20


Trong xe Nhan Lạc Y cảm thấy hơi thở gấp gáp, chuyện đau đầu không phải là điều quan trọng nhất. Ở bên cạnh người đàn ông này, cô có một cảm giác rất hồi hộp.



Cô không biết cảm giác này đến từ đâu. Người đàn ông này rất dịu dàng, không nặng lời gì với cô



Thế nhưng ở cùng với anh ta, cô cảm thấy không được thoải mái.



Phan Lê Hân nhìn sang, cô gái bị đánh ở bên má trái. Nhan Lạc Y bị anh ấy nhìn nên có chút ngượng ngùng lấy tay che mặt lại.



Khi cô cúi đầu, mái tóc dài che mất bên má cô.



"Cô rất dũng cảm" Phan Lê Hân khen cô một câu.



Nhan Lạc Y nháy mắt, ngẩng đầu nhìn anh. Cô thấy ánh mắt anh đang nhìn cô đầy vẻ trìu mến. Cô biết mình không dũng cảm, có thể nói rất yếu đuối, bị người khác đánh mà không phản kháng.



Từ khi hiểu chuyện tới giờ, lần nào bị bắt nạt cô đều chịu đựng, không dám nói với cha. Cũng có thể vì cô sợ nhiều chuyện. Cô rất ghét bản thân mình như thế. Thế nhưng khi nãy thấy bộ dạng đáng thương của cụ già, cô cảm thấy rất tức giận. Lúc đó cô không còn sợ gì nữa, chỉ muốn đòi lại công bằng cho cụ già.



"Tôi chẳng làm được gì." Nhan Lạc Y nhìn anh. Nếu không phải là anh ấy tới, người phụ nữ rời đi thì cô chẳng giúp gì được.



Phan Lê Hân nhìn vào đôi mắt cô, anh chợt có cảm giác muốn ôm cô vào lòng.



Anh biết, cô khá nhát gan, cũng là người dễ lo sợ khi có chuyện. Nhưng khi nãy cô đã dám làm điều mà người khác không dám. Thế giới này rất nhiều người ích kỷ, những chuyện không liên quan tới họ, họ chẳng bao giờ đụng tay tới.



Thế nhưng cô lại dám làm như thế, điều đó xuất phát từ tấm lòng lương thiện.



Nhan Lạc Y cắn nhẹ môi, rồi mở to mắt. Cô cảm thấy đôi mắt cô đang bị đỏ.



Cô không muốn người đàn ông này nhìn thấy tâm trạng của cô. Hơn nữa, cô không muốn anh ấy bị ảnh hưởng.



Rất nhiều khi cô muốn một mình. Bởi vì khi một mình cô sẽ không làm phiền tới người khác.



"Thưa ngài, bây giờ quay lại văn phòng sao ạ?" Người vệ sỹ ngồi trước hỏi.



"Tới phòng y tế" Phan Lê Hân nói.



Tại phủ tổng thống có một phòng y tế. Thiết bị ở đây rất đầy đủ, có thể coi là một bệnh viện cỡ nhỏ. Bình thường nơi đây tiếp nhận các quan chức cấp cao nhất.
"Trời ơi! Lạc Y, đây là cái gì vậy?" Vương Hương ngạc nhiên hỏi.



Nhan Lạc Y cười nói, "Vết bớt ấy mà! Trên người cậu có không?"



"Hình như tớ không có. Vết bớt này thật đặc biệt, nhìn như một bông hoa vậy."



Nhan Lạc Y cũng từng nhờ bạn chụp lại vết vớt cho cô. Quả thật trông giống như một bông hoa. Cô từng đi tìm hiểu, nó giống một bông hoa Bỉ Ngạn.



Đây là một bông hoa được gọi là hoa chết chóc, có nghĩa là không tốt đẹp. Nhan Lạc Y từng nghĩ tới việc kiếm tiền để tẩy vết bớt này đi.



Thế nhưng cô đã đi hỏi, giá quá cao, nên cô cứ để đó.



Nhan Lạc Y đứng trước gương, nhìn vết bớt trên xương bả vai cô. Vết bớt đỏ như máu. Cô thở dài một tiếng.



Khoảng 5h, có tiếng gõ cửa phòng. Vương Hương mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông trẻ. Anh ta hỏi, "Nhan Lạc Y có ở đây không?"



"Đúng, cô ấy ở đây." Vương Hương gật đầu.



Nhan Lạc Y đang đứng ở ban công nhìn ra, cô ngạc nhiên hỏi, "Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?"



Người đàn ông trẻ đưa cho cô một chiếc thẻ công tác, "Tôi gửi cái này cho cô."



Nhan Lạc Y nhận lấy, nhìn thấy ảnh của cô trên đó, còn có dấu nổi. Đây là thẻ công tác ở phủ tổng thống.



Sau khi người này rời đi, Vương Hương ngạc nhiên hỏi, "Sao cậu lại có cái thẻ này!"



"À! Có lẽ thẻ của tớ có vấn đề nên đổi sang cái này." Nhan Lạc Y đành phải nói dối.



Cô không dám nói chiếc thẻ của mình có sự khác biệt.



Chiều tối, xe của Phan Lê Hân đi vào trong sân. Nhìn vào căn phòng sáng đèn, đây chính là nơi anh nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt nhọc.



Phan Lê Hân cầm một món quà bước vào. Không nhìn thấy mẹ, anh hỏi người giúp việc, "Mẹ tôi đâu?"