Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1311 :

Ngày đăng: 16:37 30/04/20


"Phu nhân ở trong phòng ạ."



Phan Lê Hân cầm món quà bước vào, đứng trước cửa phòng ở tầng 3 gõ nhẹ.



"Vào đi!" Liễu phu nhân trả lời.



Phan Lê Hân đẩy cửa bước vào, nhìn thấy mẹ anh đang nằm trên ghế sô-pha, lấy tay che mắt.



Phan Lê Hân lập tức quan tâm và hỏi, "Mẹ, sao thế ạ?"



Đôi mắt của Liễu phu nhân hơi đỏ, như có chuyện buồn gì đó khiến bà muộn phiền. Trên đùi bà có một cuốn ảnh.



"Không có gì, chỉ là mẹ nhớ người xưa." Liễu phu nhân thở dài một tiếng.



Phan Lê Hân cầm cuốn album ảnh lên, nhìn thấy hình ảnh một cô gái trong đó, "Mẹ, chỉ cần mẹ đã cố hết sức là được, đừng tự trách mình nữa."



"Lúc Tần Chính còn sống, đã dặ mẹ phải tìm bằng được cháu gái của cô ấy. Còn mẹ thì lại không giúp được gì." Đôi mắt của Liễu phu nhân rưng rưng nước mắt, "Cả nhà cô ấy rất bi thương, mẹ thực sự muốn làm điều gì đó. Gần đây mẹ toàn nằm mơ tới lúc gặp cô ấy dưới suối vàng. Mẹ phải làm sao bây giờ."



Phan Lê Hân đưa tay ôm lấy mẹ anh an ủi, "Mẹ, mẹ đã cố hết sức rồi. Mấy năm nay con cũng tìm hiểu người bảo mẫu năm đó. Bà ấy cũng đã rời xa nhân gian, không có ai biết bà ấy bế đưa bé đi đâu nữa."



"Bi thảm quá. Chỉ vì một chiếc dây chuyền mà hại cả một gia đình. Người bảo mẫu đó cũng thật là, nói rõ là không ăn trộm là được, tại sao phải bế cháu của Tần Chính đi cơ chứ? Đứa bé mới hai tuổi thôi mà!"



Nói xong, Liễu phu nhân giở sang một trang khác. Đó là bức ảnh đứa bé gái nhỏ tuổi. Trong ảnh là một cô bé nhỏ xinh xắn như công chúa. Bức ảnh chụp tại một bữa tiệc. Còn có một bức ảnh cô bé nằm trong lòng mẹ, trên vai đứa bé có một vết bớt màu đỏ, rất bắt mắt.



Liễu phu nhân nhìn vẻ đáng yêu của bé gái đành thở dài một tiếng, "Đứa bé này số vất vả. Khi sinh ra đã có vết bớt này khiến lúc đó Tần Chính giật mình. Cô ấy cùng mẹ đi xem bói. Người thầy bói khi đó nói cô bé này là khắc tinh. Mẹ thì nghĩ là ông ta nói bừa, ai ngờ mười mấy năm sau quả nhiên xảy ra chuyện như thế."



"Đây chỉ là mấy lời nói hàm hồ. Tai nạn xe với nhà dì Cầm chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn." Phan Lê Hân động viên mẹ của anh, mong bà đứng quá buồn phiền vì chuyện này.



"Đứa bé này nếu tìm thấy, mẹ sẽ coi nó như cháu gái "Liễu phu nhân thở dài một tiếng



"Mẹ, đừng nghĩ nhiều nữa. Con mang cho mẹ một món quà. Mẹ xem này" Nói xong Phan Lê Hân mở chiếc hộp, bên trong là đôi khuyên tai màu xanh.



Liễu phu nhân ngạc nhiên nhìn con trai, "Con mua cái này cho mẹ là gì?"




“Cha nuôi, có chuyện gì thế?”



Tử Dương gặp tai nạn ô tô rồi. Lạc Y, con mau theo cha vào trong bệnh viện”. Nói xong ông lập tức đi tới bệnh viện.



Nhan Lạc Y quay cuồng, hơi thở trở lên gấp gáp. Tai nạn xe hơi thường là rất nghiêm trọng.



Cô không dám nghĩ em trai cô đã bị làm sao.



Đỗ Hữu Vọng lái xe tới bệnh viện. Tại cửa phòng cấp cứu bác sỹ hỏi, “Có người nhà ở đây không? Người bệnh cần truyền máu.”



“Có tôi, nó là em trai tôi, máu của tôi có thể.” Nhan Lạc Y đỏ mặt lập tức theo ý tá vào trong phòng. Y tá hỏi cô, “Tiểu thư, cô nhóm máu gì?”



“Tôi có nhóm máu O.”



“Tiểu thư, người bị thương có nhóm máu ab, lúc này tốt nhất là có nhóm máu ab mới được”



“Tôi có nhóm máu ab” Đỗ Hữu Vọng theo vào. Ông lập tức vén tay áo lên, y tá lấy máu. Sau khi xét nghiệm xong thì lấy máu của ông. Nhan Lạc Y đứng ở bên mắt đỏ sọng. Không biết em trai cô bị thương như thế nào.



Lấy máu của Đỗ Hữu Vọng xong, trong đầu ông đột nhiên có một ý nghĩ. Ý nghĩ này đã xuất hiện trong ông từ lâu.



Nhan Lạc Y nhìn người đưa em trai cô tới. Người đàn ông này nói cho cô biết, Nhan Tử Dương vì cứu một đứa bé đi ngang qua đường nên bị xe đâm.



Đỗ Hữu Vọng rất lo lắng, ông nắm chặt tay, trong đầu ông nhớ tới chuyện xưa. Đó là chuyện phong tình của ông hồi trẻ. Ông và mẹ của Nhan Tử Dương đã ở với nhau một đêm sau khi bà ấy kết hôn được 6 năm.



Bây giờ, ông đối chiếu tuổi của Nhan Tử Dương. Đúng là sau đêm đó mẹ của Nhan Tử Dương mới có cậu ta. Đứa con này liệu có phải là của ông không?



Đỗ Hữu Vọng nhìn về phía phòng cấp cứu. Ông run run, còn Nhan Lạc Y đang khóc.



Cô đưa tay ôm vai, dường như cô đang muốn ấn chặt vào vết bớt trên vai cô.



Lẽ nào, bởi vì vết bớt này mà cha mẹ cô mới chết, em trai cô mới xảy ra chuyện như thế này.