Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1329 :

Ngày đăng: 16:37 30/04/20


"Vâng." Bác sĩ nói xong liền gọi y tá bên người, "Lấy cho vị tiểu thư này một ống máu."



"Được, tiểu thư, mời ngồi." Y tá đã chuẩn bị xong mọi vật dụng để lấy máu.



Khi Nhan Lạc Y xắn ống tay áo của mình lên, ánh mắt cô xẹt qua sự sợ hãi, vết máu ứ đọng trên cánh tay nhỏ nhắn của cô từ lần trước vừa mới hết không bao lâu.



Y tá buộc chặt cổ tay cô, cũng tỉ mỉ cúi người xuống tìm mạch máu, ấn ấn vài lần.



"Tiểu thư, do cô trắng như vậy nhưng mạch máu lại không rõ nhỉ." Y tá bình tĩnh nói, ấn thêm vài lần để xác định là đã tìm đúng chỗ.



Nhan Lạc Y lập tức cắn môi, híp mắt lại, vẻ mặt này khiến người ta cho rằng cô đang chịu hình phạt gì lớn lắm.



Phan Lê Hân đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, ánh mắt hắn rơi trên gương mặt của Nhan Lạc Y.



Nhìn thấy vẻ mặt này của cô khiến hắn nghĩ tới một đứa bé đang sợ bị tiêm.



Hắn không nén nổi mà mỉm cười, nhưng cũng đau lòng cô.



"Tiểu thư, cô hãy nắm chặt tay vào."



Nhan Lạc Y lập tức nắm thật chặt, y tá đã tiêm xuống rồi.



Hô hấp của Nhan Lạc Y khẽ ngừng lại, cảm giác được nỗi đau khi bị kim đâm vào da, tuy nhiên vậy vẫn chưa xong, kim tiêm của y tá như bị đâm lệch, cô ấy đang điều chỉnh lại mũi kim, tìm đúng mạch máu.



"A... đau." Nhan Lạc Y thật sự không kìm nổi mà kêu lên.



Phan Lê Hân lập tức đứng dậy, nhìn thấy cả mũi kim đang cắm vào da Nhan Lạc Y, hắn cau mày lại, "Sao lại như vậy?"



"Mạch máu của vị tiểu thư này nhỏ quá, rất khó tìm." Y tá cũng chảy đầy mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng tìm được ra, rút một ống máu rồi lấy bông y tế áp lên miệng vết thương của Nhan Lạc Y.



Nhan Lạc Y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt có chút trắng nhợt, Phan Lê Hân liền đưa tay đỡ cô tới ghế sofa bên cạnh ngồi.




Sao có thể được chứ?



"Phu nhân, sao đây có thể là cháu được?" Nhan Lạc Y không thể tin nổi! Bởi cô có ba có mẹ mà!



"Bé con, con là cháu gái bị người ta mang đi mất của bạn thân ta. Vào ngày con lên bốn tuổi đã bị một bảo mẫu bế từ nhỏ đi, không rõ tung tích."



"Thế nhưng... Sao cháu có thể? Cháu có ba mẹ mà." Nhan Lạc Y vẫn không dám tin.



"Đôi vợ chồng nuôi dưỡng cô không có quan hệ huyết thống với cô." Phan Lê Hân giải đáp cho câu hỏi của cô.



Điều này Nhan Lạc Y phải tin thế nào đây? Ba mẹ mà mình yêu thương nhất lại không có quan hệ huyết thống với mình sao?



Phan Lê Hân cầm tờ giấy xét nghiệm DNA cho cô, "Hôm nay tôi đưa em đi thử máu chính là để lấy DNA của em để so sánh với mẫu DNA lưu giữ của nhà họ Hàn. Đây là kết quả so sánh, em chính là con cháu nhà họ Hàn."



Nhan Lạc Y cầm lấy tờ kết quả, nhìn thấy dòng kết luận ở dưới đã chứng minh là quan hệ cha con, đầu cô bỗng trống rỗng, theo đó, cô nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ, "Tại sao anh lại nói là mẫu DNA lưu giữ, bọn họ... bọn họ sao vậy?"



"Cả nhà họ Hàn đi ra ngoài gặp phải tai nạn xe, điều này khiến cả bốn người nhà họ Hàn đều mất mạng, vào phút cuối cùng, bà của con đã khẩn cầu tôi nhất định phải tìm được con trở về. Cuối cùng ta cũng đã không phụ lòng mong đợi của bà rồi." Liễu phu nhân đau đớn nói cho cô sự thật.



Sắc mặt Nhan Lạc Y bỗng dưng trắng bệch, tai nạn xe? Lại là tai nạn xe? Tại sao những người bên cạnh cô đều rời khỏi cô? Cô nghĩ tới lần em trai mình cũng bị thương do tai nạn xe mà đau lòng.



Nước mắt của cô trào quanh khóe mắt, cô lật cuốn album, trong đôi mắt mờ mờ, một bức ảnh gia đình tụ họp hiện ra, mà cô chính là bé gái bị bắt cóc trong bức ảnh.



Cô được mặc đồ như một cô công chúa nhỏ, ống kính cũng đặt trên người cô, có thể thấy rằng, cô chính là bảo bối của gia đình.



Nước mắt Nhan Lạc Y rơi xuống, Liễu Phu nhân cầm khăn tay khẽ lau cho cô, mà người đàn ông bên cạnh, sâu thẳm trong tim cũng như bị một lực mạnh nào đó nắm chặt lại, đau đến không thở nổi.



Quả nhiên, sự thật là một điều tàn nhẫn, đã làm cô bị tổn thương rồi.



Nhan Lạc Y có kết quả DNA này, những gì không thể đều trở thành có thể, cô thật sự không phải con đẻ của me mẹ sao?