Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1330 :
Ngày đăng: 16:37 30/04/20
Nhan Lạc Y vừa khóc vừa xem cuốn album, Liễu phu nhân ở bên cũng đau lòng mấy lần thay cô lau nước mắt.
"Lạc Y, bọn họ đều đi cả rồi, chỉ cần con trở lại, bọn họ sẽ được an ủi phần nào." Liễu phu nhân động viên nói.
"Phu nhân, tại sao cháu lại bị ôm đi mất? Bảo mẫu đó tại sao lại ác độc tới vậy?"
"Chỉ có thể nói là nghiệp chướng thôi! Bà của con bị trộm mấy chiếc vòng cổ gia truyền, có một người bảo mẫu đã đã độc ác đứng ra mắng người còn lại lấy trộm, hơn nữa, cô ta còn lấy vật chứng ra để chứng minh, ông bà và ba mẹ con đều tin, liền bắt người bảo mẫu đó trả cái vòng lại, bọn họ sẽ không truy xét trách nhiệm nữa."
"Ai mà biết rằng người đứng ra chỉ tội mới là kẻ làm điều xấu thật sự, mà người bị oan ức kia không chịu nổi sự tủi nhục như vậy, khi cô ta về nhà họ Hàn thu dọn đồ đạc liền ôm con đang chơi ngoài vườn hoa đi mất. Chuyện sau đó, cả nhà họ Hàn đều tận lực tìm con, còn người bảo mẫu đó lại nhảy sông tự vẫn, trước khi chết cũng không có bất kỳ lời trăn trối nào. Còn con thì cũng không thể tìm lại được nữa."
Nhan Lạc Y trừng mắt, cô nhớ lại ba mẹ hiện giờ cũng rất tốt với mình, lẽ nào bảo mẫu đó đã đưa cô cho họ sao? Hay là bảo mẫu đó vứt cô ở đâu đó, bọn họ đã nhặt được cô?
"Vậy bảo mẫu đó tên là gì ạ?" Nhan Lạc Y chẳng qua cũng chỉ muốn hỏi kỹ thêm một câu, bởi bảo mẫu này đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đời của cô.
"Hình như là Thúy Liên!"
Sắc mặt Nhan Lạc Y u ám, cô căn bản chưa từng nghe qua cái tên này, mà từ nhỏ cô đã bị ôm tới nơi nào, điều này thực sự đã trở thành bí mật không ai có thể biết được.
Liễu phu nhân nhìn cô, biết vậy nên đau lòng tột cùng, cầm lấy đôi tay cô và nói, "Lạc Y, đừng lo lắng, từ giờ trở đi chúng ta chính là người nhà của con, ta và bà con là chị em tốt, cháu của bà cũng chính là cháu của ta, con có thể gọi ta là bà.
Liễu phu nhân hiện giờ cũng sáu mươi lăm rồi, mà Nhan Lạc Y chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi ba, gọi một tiếng bà cũng khá hợp.
Nhan Lạc Y mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông ở bên cạnh, ngài phó tổng thống đột nhiên lại trở thành người chú không cùng huyết thống của mình sao?
Ánh mắt của Phan Lê Hân xẹt qua một sự phức tạp, hiện giờ anh không biết phải nói gì.
Nhìn thấy ánh mắt của Nhan Lạc Y hướng tới, anh gật đầu đáp một câu, "Sau này em cứ gọi tôi như vậy."
"Lạc Y, đứa trẻ này, đừng lo lắng nữa, con là đứa bé mà ta đã tìm suốt mười mấy năm ròng, ta sớm đã coi con như cháu mình rồi. Sau này đây chính là nhà của con." Liễu phu nhân an ủi cô.
Nhan Lạc Y cảm kích gật đầu, ôm lấy cuốn album, đột nhiên lại không nén nổi mà nước mắt đầy mặt, nhưng sự bi thương trong lòng cô chưa bao giờ lớn đến vậy, những người bên cạnh cô đều rời đi cả rồi sao? Bốn người là ba mẹ, hai người là ông bà.
"Tất nhiên là được rồi, ngày mai tôi sẽ đưa em đi." Phan Lê Hân gật đầu, nói với cô, "Chuyện này em tạm thời đừng nói cho cha nuôi biết."
"Tại sao?" Nhan Lạc Y chớp đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn.
"Tóm lại cứ nghe lời tôi đã." Phan Lê Hân không định dọa cô, giấu cô lí do thật sự.
Nhan Lạc Y cúi đầu đáp, "Vâng."
"Có muốn ở lại thêm lát nữa không?" Phan Lê Hân hỏi cô.
Nhan Lạc Y lắc đầu, cô đã ổn hơn nhiều rồi, Phan Lê Hân thấy đôi mắt khóc đến sưng vù của cô, dường như cắn môi mạnh nữa, đôi môi đỏ hồng của cô đã khô nứt, hắn lên tiếng nói, "Xuống uống ly nước với tôi đi!"
Nhan Lạc Y gật đầu, ôm lấy cuốn album vào lòng đi xuống, cô vừa đứng dậy liền thấy có chút choáng váng, Phan Lê Hần nhìn thấy liền đưa tay ôm lấy, đem cô vào trong lòng mình.
Cô vừa chịu bi thương quá độ, xảy ra loại tình trạng này cũng là điều dễ hiểu.
Cả người Nhan Lạc Y đều dựa vào lòng hắn, cô nhắm mắt, hốt hoảng trong lòng hắm một hồi rồi đứng thẳng dậy, "Cảm ơn."
"Mẹ tôi và bà của em thân thiết như chị em ruột, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là người một nhà." Phan Lê Hân nói với cô, không muốn cô lại khách khí như vậy nữa."
Nhan Lạc Y nghĩ một lát lại nói một câu, "Cảm ơn chú."
Gương mặt Phan Lê Hân khẽ cứng lại, tiếng chú này khiến tim hắn cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng hắn vẫn ra dáng như một bậc trên, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cô, "Như vậy là đúng rồi."
Nhan Lạc Y chớp mắt, không hiểu sao, khi gọi hắn như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu. Xuống tới lầu, Nhan Lạc Y uống nước, Liễu phu nhân cũng vừa ra, bà nói với Nhan Lạc Y, "Con à, đi với ta nào, chuyện mà con muốn biết về nhà họ Hàn, ta đều có thể nói con nghe."
Nhan Lạc Y đứng dậy," Vâng, bà Liễu."