Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 1331 :
Ngày đăng: 16:37 30/04/20
Liễu phu nhân đưa Nhan Lạc Y ra ngoài, Phan Lê Hân trở lại thư phòng để xử lý công việc.
Trong vườn hoa, Liễu phu nhân tận lực tìm mọi chuyện của nhà họ Hàn trước kia để nói, không nhắc tới chuyện tai nạn xe kia.
"Cũng may là có cái bớt này của con, chúng ta mới có thể nhận ra con." Liễu phu nhân cảm thán nói.
Nhan Lạc Y đứng lại, nhìn bà, trong ánh mắt có sự tự trách nặng nề, "Bà Liễu, cái bớt này của con có phải là không may mắn không, nếu không thì tại sao những người yêu quý con đều rời con mà đi chứ?"
"Đứa nhỏ này, chuyện mê tín ở đâu ra vậy chứ? Cái này không liên quan tới con, lại càng không liên quan đến cái bớt của con, chẳng qua chỉ là thiên tai **, sinh chuyện rồi, ai có thể thoát được đây." Liễu phu nhân khuyên nhủ cô, thế nhưng, trong đầu bà lại hiện ra lần cùng đi bói với Tiểu Cầm, lần đó tahafy bói nói, vết bớt của đứa trẻ này thực sự có chút không ổn."
Tất nhiên, tin thì là đúng, không tin thì sai, không tin thì tốt hơn.
Nhan Lạc Y nghe thấy những lời này, tâm trạng cô vẫn ở dưới đáy vực như cũ, nếu là như vậy, cô thật sự sợ hãi, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì cứ để mình cô gánh lấy là được, đừng lại làm liên lụy tới những người quan tâm cô.
Trở lại phòng khách, bữa tối đã sẵn sàng, Nhan Lạc Y tận sức ăn nhiều hơn một chút, nhưng vẫn ăn ít như cũ, Liễu phu nhân đã chuẩn bị xong phòng cho cô, tối nay cô sẽ ở lại đây.
Hơn nữa, sau này trong nhà căn phòng đó sẽ thuộc về cô, lúc nào cô cũng có thể tới ở
Trong bữa cơm, Liễu phu nhân rất tò mò về công việc của cô, liền hỏi một câu.
Nhan Lạc Y kinh ngạc vài giây, nhìn về phía Phan Lê Hân, hắn trả lời thay cô, nói là làm việc ở phủ tổng thống.
Liễu phu nhân nghe xong lại dặn dò Phan Lê Hân nhất định phải chăm sóc cô cho thật tốt, cũng không nói gì thêm.
Ăn cơm xong, Liễu phu nhân nói vài chuyện trong nhà với người làm, Nhan Lạc Y lại về phòng mình, theo sau, Phan Lê Hân cũng vào cùng.
"Lạc Y, chú quyết định sắp xếp cháu vào bộ phận thực tập, cháu thấy thế nào?" Phan Lê Hân tất nhiên không thể coi cô là người hầu mà sai bảo nữa.
Nhan Lạc Y ngạc nhiên, "Cháu vẫn có thể vào sao?"
"Chú sẽ sắp xếp cho cháu vào, còn về Lý Mỹ Thuần đó, chú sẽ cho cô ta đi, như vậy thì cháu không cần phải lo lắng đụng phải cô ta nữa." Phan Lê Hân đã thay cô suy nghĩ chu toàn.
Nhan Lạc Y khẽ trừng mắt, "Sao chú lại biết mối quan hệ giữa cháu và Lý Mỹ Thuần không tốt?"
"Lần mà cháu bị tố là do ba cô ta báo cáo, chắc chắn là có liên quan tới cô ta, nếu như hai người đã không vừa mắt nhau thì chú sẽ điều cô ta tới bộ phận ở dưới!"
Lúc này đã chín giờ tối rồi, cô nhấc chăn lên, đi về phía thư phòng.
Cô gõ cửa, ở trong, một giọng đàn ông trầm ấm vọng ra, "Vào đi."
Nhan Lạc Y mở cửa bước vào, sau bàn làm việc hào hoa đắt giá, người đàn ông đang ngồi xét duyệt tài liệu.
"Xin lỗi, cháu ngủ quên mất." Nhan Lạc Y có lỗi nói.
Ánh mắt của Phan Lê Hân có ý tươi cười, "Từ giờ trở đi sẽ hủy mọi việc mà cháu phải làm cho chú, cháu cứ yên tâm thành cháu gái chú ở đây đi! Cháu muốn làm gì cũng được."
Nhan Lạc Y cũng không thích ứng được, trong vòng hai ngày nay, thân phận của cô đã có sự thay đổi cực lớn, cô chớp chớp mắt, "Cháu..."
"Mai cháu có thể về lại bộ phận thực tập rồi, sau đó thì kí túc của cháu vẫn ở chỗ chú, phòng của cháu sẽ thay đổi một chút, chuyển tới phòng dành cho khách cạnh phòng ngủ của chú.
Nhan Lạc Y cảm kích, "Không cần, cháu ở phòng khách phụ cũng rất tốt rồi."
"Đó là phòng cho người làm ở, giờ cháu đã là chủ nhân của nơi đây, phòng của cháu phải để trống, còn cho người làm vào ở."
Hai chữ chủ nhân này khiến Nhan Lạc Y đờ ra một lát, dù cho cô đã tìm lại được thân phận của mình cũng không thể thích ứng ngay được.
"Vâng, cháu sẽ chuyển qua, cảm ơn chú." Nhan Lạc Y gật đầu.
"Để cháu có thể hoàn thành kì thực tập, trước tiên cháu cứ giữ bí mật về mối quan hệ của chúng ta đã, chuyên tâm vượt qua kì thực tập nửa năm này đi, chú sẽ sắp xếp cho cháu một vị trí hợp lý ở phủ tổng thống. " Phan Lê Hân đã tính toán tốt cho tương lai của cô.
Cuộc đời của Nhan Lạc Y, có thể nói là thuận buồm xuôi gió rồi, bởi có quyền lực của hắn, cô sẽ không gặp khó khăn gì.
"Cảm ơn phó..." Nhan Lạc Y nói tới đây lại nuốt xuống, cô có chút thấp giọng nói, "Chú Phan."
Phan Lê Hân hơn cô chín tuổi, theo lý mà nói gọi chú cũng không quá.
"Được, tới phòng ăn ăn chút gì đó thôi, chú đã bảo họ để phần bữa tối cho cháu rồi."
"Vâng, được ạ." Nhan Lạc Y nói xong liền mau chóng đi ra.