Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1415 :

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


Dạ Nghiên Tịch trở về giường, lấy chiếc máy tính, mở thư mục ra xem, và ngay lúc này, chiếc điện thoại của cô ở bên giường vang lên, cô cầm qua xem, là mẹ, cô nhấc máy cười, "Alo, mẹ, có việc gì không?"



"Mẹ nghe cha con nói, nhiệm vụ hiện giờ của con vô cùng nguy hiểm, con phải cẩn thận chút." Đầu dây bên kia, giọng nói của Cung Muội Muội tràn đầy vẻ lo lắng.



"Yên tâm đi! Mẹ, con là con gái của cha, con có thể ứng phó tất cả." Dạ Nghiên Tịch cười nói.



"Mẹ tin tưởng con sẽ ứng phó được, nhưng mà, phải cẩn thận chút, còn nữa, mẹ nghe cha con nói, đi cùng con, là một người đàn ông trẻ tuổi, con với anh ta sao rồi?"



Trái tim của Dạ Nghiên Tịch có chút giật nẩy, chẳng lẽ mẹ lại có tâm tư gì rồi sao? "Mẹ, con và anh ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp." Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc nói.



"Được, hành động lần này cũng có sự tham gia của Mạc Hạo, mẹ sẽ bảo cậu ta chăm sóc để ý đến con một chút."



Dạ Nghiên Tịch không muốn mẹ lo lắng nhiều thêm, cô an ủi nói, "Có anh Mạc Hạo ở đây, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu."



"Được! Vậy thì nhớ gọi điện cho mẹ, hoặc là, gọi điện cho cha con."



"Con biết rồi."



Cúp cuộc gọi của mẹ, Dạ Nghiên Tịch nằm lại lên giường, trong đầu cô lúc này đang có một ý nghĩ dậy sóng cuồn cuộn.



Nếu một ngày nào đó cô dắt Phong Dạ Minh về nhà, thì cha mẹ có thích anh ta không?



Dạ Nghiên Tịch lướt qua ý nghĩ này, vội vàng đuổi nó ra khỏi đầu, thôi bỏ đi, không suy nghĩ đến chuyện này nữa.



Nhiệm vụ trước mắt quan trọng hơn nhiều.



Dạ Nghiên Tịch lại một lần nữa nghiên cứu địa hình lần này, đội trưởng Chu gọi điện đến, bảo bọn họ mười phút sau, ngồi vào một phòng họp hội nghị trực tuyến.



Dạ Nghiên Tịch nhìn hình bóng đang bơi dưới hồ, người đàn ông lúc này không còn ở đó nữa, xem tình hình chắc đã về phòng, cô ôm theo máy tính tiến về phòng của anh ta.



Cô giơ tay gõ cánh cửa, bên trong không trả lời, Dạ Nghiên Tịch giơ tay vặn, cánh cửa bèn mở ra.



Và cô nghe thấy tiếng nước chảy ở trong phòng tắm, người đàn ông này đang tắm rửa.




Tay của Dạ Nghiên Tịch bất chợt siết lại, cô tuyệt đối không cho phép đống độc phẩm này lộ ra ngoài.



Đàn em của Hắc Xà, chia làm mấy nhóm tách biệt tiến lên đảo, lúc này thấy được một người đàn ông dẫn đầu, dắt theo hai mươi mấy tên lính dưới trướng nghênh đón Hắc Xà.



Người đàn ông dẫn đầu đó chính là người đàn ông mặt sẹo, hắn ta và Hắc Xà ôm nhau một phát, sau màn chào hỏi, một hàng người chuẩn bị đi về hướng của khách sạn.



Đàn em đi theo lần này của Hắc Xà, gần ba mươi người, có thể trở thành đàn em của hắn, đều thuộc thành phần độc ác của xã hội, cho nên không cần nghi ngờ gì về bọn địch lần này vô cùng lợi hại.



Ánh mắt của Phong Dạ Minh dường như một cây dao sắc bén quét lên người của người đàn ông mặt sẹo, lần này, anh nhất định trả thù cho đám anh em của mình, diệt trừ mối nguy hại cho thế giới.



Đợi đến khi đám người của Hắc Xà rời khỏi, hai người họ lại đi theo tới chỗ cách khách sạn không xa, và đàn em của Hắc Xà đã thay phiên nhau canh gác, họ cũng không thể ghé quá gần, vào khoảng hai giờ sáng, hai người họ trở về khách sạn của mình.



Phát tin tức thu thập được tối nay cho đội trưởng Chu, đội trưởng Chu nhanh chóng gọi dậy đám lính của mình, đối với nhiệm vụ này, đưa ra chỉ thị lần cuối.



Sau khi Dạ Nghiên Tịch làm xong mọi thứ, cô nhắm mắt đi ngủ, cô phải dưỡng tốt tinh thần, chuẩn bị cho cuộc chiến đấu lần này.



Phong Dạ Minh hiện giờ đang lật xem đống hình ảnh trong tay, thời gian chiến lửa tung bay, anh và đám anh em của mình hoàn thành tất cả nhiệm vụ trong tay, và đồng thời, suốt chặng đường phấn đấu, anh không ngừng trưởng thành, mạnh mẽ, nhưng anh em bên cạnh anh, lại ngày một ít đi.



Điều anh có thể làm cho bọn họ, là bảo vệ quốc gia này hộ bọn họ, bảo vệ người mà bọn họ yêu thương.



Dạ Nghiên Tịch mở mắt, ngoài cửa sổ trời đã sáng, cô nhìn đồng hồ, buổi sáng sáu giờ rưỡi, cô thức dậy rửa mặt, lúc này, điện thoại của cô reo lên, cô cầm lên xem, là Mạc Hạo.



"Alo, anh Mạc Hạo."



"Nghiên Tịch, em và Dạ Minh tạm thời đừng manh động."



"Anh đang ở đâu?" Dạ Nghiên Tịch lo lắng hỏi.



"Anh vừa mới xâm nhập vào nơi ở của Hắc Xà, anh đi vào với thân phận đội trưởng đội bảo an, anh giám sát chỗ này, không có mệnh lệnh của anh, các em đừng có manh động."



"Được! Anh cẩn thận chút." Dạ Nghiên Tịch dặn dò một câu.