Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1416 :

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


Tuy Hắc Xà đã lên đảo, nhưng mà, khách khứa của hắn vẫn còn trên đường đến, cho nên, hắn sẽ ở lại đây tạm trú mấy ngày, đợi các nhà thu mua hắn đã liên hệ ổn thoả lần này tiến hành bàn bạc mua bán.



Lúc này, chỉ thị của đội trưởng Chu là không được hành động, bọn họ không khẳng định được hàng hoá Hắc Xà mang theo lần này, có phải là hàng thật không, bởi vì đàn em lần trước bị bắt của hắn ta, có lẽ hắn ta sẽ càng cảnh giác cảnh sát hơn.



Mục tiêu của bọn họ ngoại trừ Hắc Xà và đàn em của hắn, điều quan trọng nhất, là cái đống vật phẩm này không được tuồng vào thị trường.



Dạ Nghiên Tịch đang trong trạng thái chờ đợi mệnh lệnh, trên đảo có rất nhiều đàn em của Hắc Xà đang hoạt động, cô và Phong Dạ Minh cứ ở tạm trong khách sạn, không đi đâu cả.



Dạ Nghiên Tịch đang không ngừng phân tích tình thế của nhiệm vụ lần này, cô nhìn chặt tấm bản đồ địa hình, suy đoán nhiều tình huống xảy ra trong đầu mình, cứ thế ngồi hơn nửa ngày trời.



Dạ Nghiên Tịch xem mãi cũng có chút mệt mỏi, cô đứng dậy đi lên phòng tập thể hình ở lầu hai, thấy người đàn ông đang cử xà đơn bằng một tay, bắp tay rắn chắc, dường như tích tụ lực bộc phát mạnh mẽ, khiến người ta không dám khinh thường.



Dạ Nghiên Tịch đi tới chiếc máy chạy bộ ở phía trước, sau khi mở nút, cô bắt đầu chạy bộ.



Ánh mắt của Phong Dạ Minh đặt lên người cô vài lần, Dạ Nghiên Tịch chạy khoảng nửa tiếng đồng hồ, anh đưa cho cô một chiếc khăn và một chai nước, anh ngồi xuống bên cạnh, nói với cô, "Tôi nhấn mạnh thêm một lần nữa, có kẻ nguy hiểm nào, để tôi, cô không được giành với tôi."



Câu nói này Dạ Nghiên Tịch đã nghe suốt hai ngày nay, không lần nào cô nghe lọt lỗ tai, lần này cũng vậy.



"Đối mặt với kẻ địch, tôi không bao giờ chùn bước." Ánh mắt kiên định của Dạ Nghiên Tịch.



Đôi mắt của Phong Dạ Minh siết chặt cô, "Đừng bướng bỉnh, nghe lời của tôi."



Dạ Nghiên Tịch chuẩn bị đi tắm rửa, nói với anh, "Tôi biết anh lo lắng cho tôi, nhưng mà, anh cũng phải lo cho bản thân mình!"



Dứt lời, cô định rời khỏi, Phong Dạ Minh lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay của cô, thân hình cao to nhanh chóng ép cô vào bức tường bên cạnh.



"Dạ Nghiên Tịch, tôi không có nói đùa với cô, tôi đang nghiêm túc." Giọng điệu của anh trở nên nghiêm nghị.



Dạ Nghiên Tịch hơi mở to mắt, thấy bộ dạng của anh như vậy, cô vùng vẫy chốc lát, "Tôi cũng đâu có nói đùa với anh."



Phong Dạ Minh đối mặt với một nữ nhân bướng bỉnh không nghe lời này, có cảm giác bất lực, anh cắn bờ môi mỏng, trực tiếp tỏ tình ra tiếng, "Tôi thích cô."



Đồng tử của Dạ Nghiên Tịch co rút một phen, nhìn anh ngơ ngác.



"Tôi muốn được ở bên cạnh cô, cùng cô kết hôn sinh con đẻ cái, sự yêu thích là muốn cùng nhau sống hết kiếp này." Phong Dạ Minh bộc lộ rõ ràng hơn về ý nghĩ của anh ta, anh muốn cho cô biết, anh không nói đùa.
Sau khi cất giấu xong xuôi, cô thay một chiếc đồ bơi gợi cảm đi xuống hồ, lúc này, Phong Dạ Minh đang đứng trong nước đợi cô.



Dạ Nghiên Tịch đến bên hồ, Phong Dạ Minh nhếch môi cười, "Biết bơi không?"



"Đương nhiên biết." Dạ Nghiên Tịch đáp, chìm vào trong nước, như một con tinh linh, bơi về phía trước.



Phong Dạ Minh cũng lặn sâu xuống nước, bơi theo hướng của cô.



Lúc này, lời cảnh cáo của đội trưởng Chu cũng thật đúng lúc, hai tên đàn em của Hắc Xà, giả làm bảo vệ của khu này đi tới, ấn cửa phòng của bọn họ.



Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh nhìn nhau một phen, Phong Dạ Minh nói với cô, "Để tôi đi mở cửa."



Nói xong, sau khi anh đứng dậy, anh cầm một chiếc khăn tắm đưa cho cô, "Đậy lên."



Anh không muốn cơ thể của cô bị người đàn ông khác nhìn ngắm, Dạ Nghiên Tịch lau chùi tóc ướt, lại dùng chiếc khăn tắm quấn lấy cơ thể, nằm trên chiếc ghế bên cạnh giả bộ đang nghỉ ngơi.



Phong Dạ Minh mở cửa vườn, thấy hai người mặc đồng phục bảo vệ, da dẻ màu đen rõ ràng rắn rõi của người đàn ông, trực tiếp mở miệng, "Chúng tôi cần vào để kiểm tra một số vấn đề an toàn."



"Ủa! Có vấn đề an toàn gì sao? Bên quầy tiếp tân của khách sạn không có nói gì với chúng tôi cả?" Phong Dạ Minh lập tức tỏ vẻ nghi hoặc.



Đang nói, một giọng nữ thanh thoát kinh ngạc hỏi, "Ông xã, sao vậy?"



Trong khi trò chuyện, Dạ Nghiên Tịch đã đi đến bên cạnh anh, đôi mắt kinh ngạc nhìn bảo vệ, nắm cánh tay của Phong Dạ Minh, "Ông xã, xảy ra chuyện gì rồi sao?"



Trong lòng của Phong Dạ Minh thật ra vô cùng mãn nguyện, anh giơ tay ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi, "Đừng lo lắng, chỉ là vấn đề kiểm tra an toàn thôi."



Hai tên bảo vệ nhìn Dạ Nghiên Tịch một phen, lập tức đi vào kiểm tra, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đi theo, Phong Dạ Minh ở đằng sau lo lắng hỏi, "Không phải có sự cố an toàn gì chứ!"



"Chúng ta lên lầu một kiểm tra thử."



"Được, xin chú ý cẩn thận đồ dùng đắc tiền của chúng tôi." Dứt lời, Phong Dạ Minh như không yên tâm, dịu dàng nói với Dạ Nghiên Tịch, "Bà xã, em ở đây đợi anh, anh đi theo lên xem thử."



"Được, anh cẩn thận chút." Dạ Nghiên Tịch nói chuyện mềm nhũn.