Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 193 : Phút giây ngọt ngào
Ngày đăng: 16:22 30/04/20
Cung Dạ Tiêu đưa Tiểu Trạch vào trong trường, Tiểu Trạch liền quay đầu lại nhìn hắn: "Daddy phải về nhà chăm sóc mami, mami hình như rất khó chịu."
"Yên tâm, hiện ba về chăm sóc mẹ con."
"Có thật không?"
"Thật." Cung Dạ Tiêu cam đoan.
"Vâng! Cảm ơn daddy." Tiểu Trạch an tâm chạy vào.
Cung Dạ Tiêu nhìn hình bóng nhỏ bé của thằng bé, đôi môi mỏng liền lộ ra một ý cười, đồng thời hắn cầm điện thoại lên gọi cho Nhan Dương, dặn dò một tiếng:
"Hôm nay tôi làm việc ở nhà, cô đưa những tài liệu quan trọng đến nhà cho tôi."
"Vâng." Nhan Dương ở đầu dây bên kia trả lời.
Cung Dạ Tiêu tắt điện thoại, đi về hướng để xe sau đó lái xe về phía nhà hàng ăn sáng mà hắn thường đến, mua mấy hộp đồ ăn mang về.
Trình Ly Nguyệt nằm trên giường một lát, lại cảm thấy vô cùng khó chịu và thấy ngồi vẫn thoải mái hơn nên cô ra khỏi giường, rót một ly nước ấm rồi ngồi xuống sô pha, bụng có cảm giác lạnh giá như nước, còn kèm theo cả cảm giác đau âm ỷ nữa.
Vào lúc này, cô thực sự chẳng muốn làm việc gì, chỉ muốn ngẩn người ra thôi. Hơn nữa, cô cũng chẳng có ý định nấu gì đó ăn, uống nước ấm là được rồi.
Chín rưỡi, cô đột nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô hơi ngạc nhiên vội quay đầu lại thì thấy Cung Dạ Tiêu đang bước vào. Trong tay hắn còn cầm năm sáu hộp đồ ăn sáng, cô khẽ trừng to mắt: "Sao anh không đến công ty?"
Cung Dạ Tiêu đôi giày bước vào, đi tới phía trước sô pha rồi đặt bữa sáng xuống, nhìn cái bộ dạng yếu ớt đang ngồi xếp bằng trên sô pha của cô, mái tóc buông tùy ý sau lưng, mái tóc đen dài càng làm tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của cô, để lộ ra vẻ nhỏ nhắn đáng yêu.
"Hôm nay tôi ở nhà."
Cung Dạ Tiêu nói xong liền quay sang hỏi cô: "Em định uống nước ấm thay cho bữa sáng sao?"
"Vâng!" Trình Ly Nguyệt gật đầu.
Trong ánh mắt hắn cũng không có suy nghĩ gì, đến lúc này mà hắn còn nghĩ gì đó thì thật là cầm thú.
Hai người yên tĩnh ngồi trong phòng khách khoảng nửa tiếng, khi bụng của Trình Ly Nguyệt đã ấm hằn lên thì cô mới đẩy hắn ra rồi nói: "Được rồi, anh đi làm việc đi, tôi đọc sách một chút."
Lúc này Cung Dạ Tiêu mới đứng dậy đi về phòng sách, Trình Ly Nguyệt tìm một quyển sách lúc trước chưa xem xong để tiếp tục đọc nhưng trong lòng không thể tập trung được.
Cô đọc chưa được mấy trang thì mắt đã híp lại rồi, hạ huyết áp khiến cơ thể trở lên mệt mỏi, choáng váng và buồn ngủ.
Cung Dạ Tiêu đi ra thấy cô đang ngủ như vậy thì nhíu mày, người phụ nữ này muốn bị cảm lạnh sao? Bây giờ cũng là cuối thu rồi.
Hắn cúi người xuống, đưa tay bế cô lên. Trình Ly Nguyệt mở mắt, thấy hắn đang bế mình thì mỉm cười không kháng cự, cứ mặc cho hắn bế vào phòng ngủ. Cung Dạ Tiêu đắp chăn cho cô, có chút khó chịu mà nhéo khuôn mặt cô một cái.
Trình Ly Nguyệt lầu bầu một tiếng, không nói gì rồi ngủ tiếp.
Cung Dạ Tiêu vừa quay lại phòng làm việc liền nhận được điện thoại của Cung lão gia.
"Alo, ông nội!" Hắn nhận điện thoại.
"Dạ Tiêu à! Tối nay dẫn Tiểu Trạch về nhà ăn cơm đi! Ta muốn gặp nó." Giọng nói của Cung lão gia vang lên.
Một tia sáng chợt xẹt qua đôi mắt Cung Dạ Tiêu, chỉ là đến ăn cùng ông thôi sao? Nhất định là còn có người nhà họ Hoắc nữa!
"Ông nội, hôm nay không tiện lắm, hay là để hôm khác..."
"Tối nay đi! Ông cũng sắp xếp xong hết rồi, việc của công ty có thể từ từ giải quyết." Cung lão gia kiên quyết.
====
End chương 193