Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 254 :

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


Trình Ly Nguyệt đột nhiên nhận ra mình đã mất bình tĩnh, cô vội hít thở thật sâu ngồi xuống, sắc mặt không vui.



Ông Cung nhìn cô nói: "Trình tiểu thư, tôi rất cảm kích cô đã sinh ra Tiểu Trạch, nhưng đứa trẻ này mang dòng máu của nhà họ Cung chúng tôi, điểm này không thể phủ nhận."



"Nhưng việc này cũng không đồng nghĩa với việc Tiểu Trạch nhất định phải về sống tại nhà họ Cung, tôi có thể chăm sóc tốt cho con, bầu bạn bên con." Trình Ly Nguyệt cũng không muốn nhượng bộ, nếu như không tỏ thái độ, nhà họ Cung sẽ tưởng cô dễ ăn hiếp.



Ông Cung nghiêm mặt nói: "Tiểu Trạch nhất định phải về nhà họ Cung sinh sống, vì phương hướng bồi dưỡng nó, Trình tiểu thư không gánh vác được."



"Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để nuôi dạy, bồi dưỡng con."



"Nhưng cô có biết để bồi dưỡng người thừa kế nhà họ Cung trong tương lai cần tốn bao nhiêu tiền bạc và sức lực không?" Ông Cung nghiêm túc hỏi.



Trình Ly Nguyệt kinh ngạc, người thừa kế nhà họ Cung trong tương lai? Nói Tiểu Trạch sao?



"Cuộc sống của Tiểu Trạch sẽ do nó tự lựa chọn, có lẽ nó không thích hợp làm người thừa kế nhà họ Cung trong tương lai." Trình Ly Nguyệt cảm thấy ông Cung đã quá phiến diện khi quyết định cuộc sống của Tiểu Trạch.



Nhỡ con thích kinh doanh thì sao? Nhỡ con giống cô thích hội họa thì sao? Cô không muốn tương lai con bị trói buộc với tập đoàn Cung Thị, như vậy quá trình trưởng thành của con sẽ rất khổ sở.



"Trình tiểu thư, việc nhà họ Cung không tới lượt cô phải lo lắng và quyết định, tương lai của Tiểu Trạch sẽ tự có định số." Ông Cung thực sự nổi giận trước sự vô lễ của Trình Ly Nguyệt.



Cũng là vị ông thân phận cao, có địa vị nhất định trong thương trường và trong nhà nước, người gặp ông không ai không lễ phép cung kính, đâu có thể chấp nhận Trình Ly Nguyệt hỗn xược trước mặt mình?



Trình Ly Nguyệt mắt đỏ hoe, cô mím chặt môi không nói gì.




Trình Ly Nguyệt chạy như điên trên đường, chạy mãi chạy mãi, khi đi qua một công viên cô liền ngồi sụp xuống đất, cô bịt chặt miệng ngăn không cho mình khóc thành tiếng, nước mắt cô giàn giụa khắp khuôn mặt.



Từng giọt từng giọt không ngừng tuôn rơi.



Trái tim cô giống như bị dao cứa liên hồi, đau đớn khiến cô như muốn ngừng thở.



Đây chính là mục đích Cung Dạ Tiêu tiếp cận cô? Đây chính là mục đích khiến Cung Dạ Tiêu hàng ngày hàng đêm ở bên Tiểu Trạch? Là vì muốn tạo dựng tình cha con, để một năm sau dẫn con rời xa cô?



Trình Ly Nguyệt khóc nức nở, nỗi niềm đau khổ bi thương nhấn chìm cô, người đi đường đều kinh ngác nhìn cô, không biết cô gái ngồi trên mặt đất, khóc lóc đau đớn tuyệt vọng này đã trải qua những gì.



Trình Ly Nguyệt mặc dù đau khổ cực độ nhưng cô biết lúc này không phải là lúc đau khổ bi ai, cô phải làm sao đây?



Cô phải làm sao đây?



Trong đầu cô nảy sinh một quyết định mãnh liệt, cô phải dẫn Tiểu Trạch rời đi, rời đi ngay lập tức, cô phải giấu con tới nơi Cung Dạ Tiêu và nhà họ Cung không tìm được, chỉ có cô và con sinh sống.



Giống như trước đây, không cần lo sợ con bị cướp mất.



Đúng, cô phải dẫn con đi, ngay bây giờ, Trình Ly Nguyệt giống như người điên, hoảng hốt như người mất hồn, như thế Cung Dạ Tiêu sẽ cướp Tiểu Trạch về nhà họ Cung ngay lúc này.



Vì lời nói của ông Cung đã khiến cô vô cùng kích động, thì ra Cung Dạ Tiêu cùng một giuộc với ông anh ta, thì ra mục đích cuối cùng của họ là Tiểu Trạch.