Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 346 :
Ngày đăng: 16:24 30/04/20
Trong khách sạn.
Dạ Lương Thành nắm tay Cung Muội Muội đến cửa, cô nhấn vân tay mở cửa, lúc đó vẫn còn sớm, cô quay lại hỏi Dạ Lương Thành: "Có muốn vào ngồi một lúc không?"
"Muốn anh vào sao?" Dạ Lương Thành cười híp mắt hỏi.
Gương mặt Cung Muội Muội đỏ ửng lên vì ngại, dưới ánh đèn thủy tinh lại một vật lấp lánh vô cùng mê người.
"Vậy anh có muốn vào hay không?” Cung Muội Muội cong môi, cô là con gái đó! Chẳng lẽ anh ta không chủ động vào được sao?
Dạ Lương Thành nhấc đôi chân thon dài của hắn đi vào, Cung Muội Muội đóng cửa, nhìn hắn hỏi: "Có muốn uống gì không?"
"Nước." Dạ Lương Thành bước chậm đến bên cửa sổ, qua những tòa nhà cao tầng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ là hàng vạn ánh đèn, từng đốm sáng lấp lánh. Đây đúng là một thành phố không ngủ.
Cung Muội Muội đưa nước cho hắn. Dạ Lương Thành vặn nắp, rồi lại cẩn thận đưa cho cô. Cung Muội Muội tự nhiên nhận lấy, uống hai ngụm rồi đưa cho hắn. Dạ Lương Thành nhận lấy uống tiếp. Không giống như cách uống nước ưu nhã của phái nữ. Người đàn ông này uống nước cũng lộ ra vẻ cuồng dã, chẳng bao lâu sau, chai nước cũng đã cạn đáy.
Cung Muội Muội nuốt nước miếng, người đàn ông này đúng là hooc môn biết đi. Mọi hành động của hắn đều có thể làm loạn nhịp tim của phái nữ.
Uống nước xong, Dạ Lương Thành ngồi lên sofa, vắt chéo đôi chân thon dài. Thân hình rắn rỏi như người mẫu trên bìa tạp chí, từng đường nét tựa như được điêu khắc mà thành, ngũ quan sắc nét, lộ ra hơi thở cấm dục.
Cung Muội Muội hôm nay cũng không biết mình bị làm sao. Cô cảm giác nhịp tim mình có chút loạn, giống như nếu không làm gì thì sẽ có lỗi với một đêm tuyệt vời như đêm nay vậy.
Cung Muội Muội có chút ngượng ngùng, sợ sệt, không thể thoát ra khỏi suy nghĩ của chính mình rằng, cô muốn chiếm lấy Dạ Lương Thành.
Cô làm bộ tùy ý đi đến bên Dạ Lương Thành, hắn chớp chớp mắt, vươn bàn tay to lớn ra kéo lấy cô. Thân hình nhỏ bé của Cung Muội Muội liền bị áp vào lồng ngực của hắn.
"Tay anh đừng có động lung tung."" Cung Mạt Mạt lo lắng cho vết thương trên cánh tay của hắn.
Dạ Lương Thành cúi người cười khẽ, " Không sao."
Cả người cô đã áp sát vào lồng ngực của hắn, lúc hắn cúi người, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không.
Hạ Hầu Lâm và Trình Ly Nguyệt ở căn phòng bên cạnh ngồi nhâm nhi tách trà và điểm tâm. Mọi công việc đều đã xong, hiếm khi có dịp rảnh rỗi để thưởng thức một tách trà như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại của Cung Dạ Tiêu reo lên. Hắn cầm lên xem, đưa cương ngựa cho người hầu, qua bên cạnh nghe điện thoại.
"Alo! Chú Trần."
"Thiếu gia, không ổn rồi, vừa nãy lão gia nôn ra máu." Giọng của quản nhà họ Cung lộ rõ vẻ lo lắng tột cùng.
"Sao lại như vậy được?"
"Cậu ba tới, hình như có tranh cãi to tiếng với lão gia trong thư phòng. Sau khi cậu ba đi được một lúc, lão gia đột nhiên cầm lấy khăn tay ho vài tiếng, không ngờ rằng trên khăn lại có máu, đã cho gọi bác sĩ rồi."
Mặt Cung Dạ Tiêu biến sắc, hắn gấp gáp trả lời, "Tôi đang ở nước ngoài, sẽ lập tức quay về ngay."
Nói xong, hắn bước nhanh về phía mẹ và Trình Ly Nguyệt. Hai người nhìn thấy nét mặt bất an của hắn liền đứng dậy. Hạ Hầu Lâm lo lắng hỏi,"Đã xảy ra chyện gì?"
"Chú ba làm ông nội tức đến ho ra máu." Vẻ mặt Cung Dạ Tiêu cực kỳ phẫn nộ.
"Cái gì? Chú ba đúng là có chết vẫn không thay đổi được tính nết." Hạ Hầu Lâm cũng mắng theo một câu.
Trình Ly Nguyệt nhìn về phía Cung Dạ Tiêu, "Vậy chúng ta phải quay về ngay thôi!"
"Mẹ, ba mẹ và Tiểu Trạch ở tạm đây hai ngày đi. Con và Ly Nguyệt về trước để xem thế nào. Hai ngày nữa con sẽ điều phi cơ đến đón mọi người."
Hạ Hầu Lâm gật đầu, "Được, ba mẹ và Tiểu Trạch sẽ về sau, các con mau tới sân bay đi! Có chuyện gì lập tức gọi điện báo cho ba mẹ."
"Ly Nguyệt, mình đi thôi." Cung Dạ Tiêu nhìn về phía Trình Ly Nguyệt.
Hai người trở về phòng, lấy mấy đồ dùng quan trọng rồi vội vã xuống lầu bắt xe thẳng đến sân bay.