Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 347 :

Ngày đăng: 16:24 30/04/20


Trên máy bay, vẻ mặt Cung Dạ Tiêu căng thẳng vô cùng, ánh mắt sâu thẳm khó giấu sự sốt ruột và lo lắng của mình. Cảm xúc của hắn từ trước đến giờ chưa từng lộ rõ ra như vậy, thế nhưng vào giờ phút này, Trình Ly Nguyệt cảm nhận rõ được sự khẩn trương của hắn.



Ông Cung tuổi tác cũng đã cao, lại thêm chuyện ho ra máu nghiêm trọng như vậy, hắn sao có thể không lo?



Ngồi trên chiếc sofa,Trình Ly Nguyệt lặng yên đưa tay nắm lấy bàn tay của hắn. Cung Dạ Tiêu nhìn cô, cũng đưa tay ra nhưng lại đặt tay lên vai cô an ủi, "Anh không sao."



"Ông nội sẽ không sao đâu." Trình Ly Nguyệt mím môi cười.



Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô, ôm chặt lấy bả vai cô.



Bảy giờ trên máy bay, Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt không chợp mắt nổi, cứ thức vậy cho đến khi bay về sân bay nội địa. Lúc xuống máy bay trong nước vừa đúng năm giờ chiều. Người của Cung Dạ Tiêu đã đứng trước cổng sân bay chờ sẵn, Cung Dạ Tiêu vừa mở điện thoại thì Cung Muội Muội đã gọi điện đến.



"Alo, anh chị đã đến nơi chưa? Ông đang trong bệnh viện, anh chị đến thẳng bệnh viện luôn đi!"



"Được, bọn anh tới luôn đây." Trái tim Cung Dạ Tiêu như căng cứng lại, mà máy bay của hắn đã quay về nước Y ngay trong đêm để đón vợ chồng Cung Thánh Dương và Tiểu Trạch.



Trong bệnh viện.



Buổi sáng Cung Muội Muội đã nhận được điện thoại của mẹ gọi từ nước Y, từ sáng sớm cô đã tới bệnh viện. Sau khi ông Cung ho ra máu liền hôn mê đến tận giờ vẫn chưa tỉnh. Ngay cả các bác sĩ cũng cảm thấy tình trạng sức khỏe của ông Cung đang dần yếu đi.



Cung Muội Muội đang ngồi ở hành lang bệnh viện, nhìn thấy Cung Dạ Tiêu bước tới cô liền chạy lại, "Anh."



Cung Dạ Tiêu nhìn đôi mắt đỏ hồng của Cung Muội Muội, rõ ràng là đã khóc, anh liền ôm cô vào lòng an ủi, "Không sao đâu!"
"Hai người đến phòng nghỉ đợi đi, anh quay lại phòng bệnh xem thế nào." Cung Dạ Tiêu biết trước khi ông nội tỉnh lại, chú hai và chú ba nhất quyết sẽ không chịu rời đi.



Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Cung Thừa Vĩ gọi to, "Mau gọi bác sĩ, ông nội tỉnh rồi."



Hai vị bác sĩ từ văn phòng chạy vội đến, hai y tá cũng vội vã chạy theo sau. Cung Dạ Tiêu dặn dò Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội, "Hai người đừng vào vội."



Trên giường bệnh, ông Cung đã tỉnh lại. Ông nhìn đám người đang vây quanh giường bệnh, cuối cùng, ông cũng nhìn thấy Cung Dạ Tiêu ở bên cạnh, nhẹ nhõm thở một hơi, "Dạ Tiêu, con tới rồi."



Câu nói đó khiến cho hai gia đình nhà Cung Nghiêm và Cung Húc đều cảm thấy ghen tỵ. Cung lão gia vừa tỉnh lại tìm Cung Dạ Tiêu ngay? Có thể thấy rõ ràng hắn có trọng lượng thế nào trong lòng ông.



"Bác sĩ, kiểm tra cho ông đi." Cung Dạ Tiêu mở miệng nói.



Lúc này, ông Cung khẽ khoát tay, "Đừng gấp vậy, ông không sao!" Cung lão gia thở gấp, cơ thể mình thế nào ông là người hiểu rõ nhất. Ông nói với Cung Dạ Tiêu, "Dạ Tiêu, nào, đỡ ông ngồi dậy."



Cung Dạ Tiêu đưa tay đỡ ông dậy, ánh mắt của ông Cung lướt qua đám người trước giường bệnh, rồi dừng lại ở người con thứ ba của mình, Cung Húc.



Cung Húc tự trách mình đến mức đỏ cả mắt, tự cho mình một bạt tai nặng nề, "Ba, ba không sao chứ! Đều tại con không tốt, con không nên nói những lời như vậy, xin ba đừng để trong lòng."



Thế nhưng người khác nhìn vào lại thấy hắn như đang diễn kịch, diễn càng nhiều thì tình càng ít!



"Ba, ba cảm thấy trong người thế nào rồi?" Cung Nghiêm thì lại làm ra vẻ điềm tĩnh.