Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 542 :
Ngày đăng: 16:27 30/04/20
Sau khi hai cô gái bày biện đồ ăn lên bàn xong, cô gái có ý định ăn trộm nhân lúc cô gái phía sau không chú ý, nhặt chiếc đồng hồ nam vàng óng lên, rồi bỏ chiếc đồng hồ vào túi áo bên trái của cô gái kia.
Tuy đồng hồ hơi nặng, nhưng cô ta vội vàng nói chuyện với cô gái kia để đánh lạc hướng sự chú ý.
“Tiểu Thi à! Biểu hiện của em không tồi, chị tin em sẽ nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức thôi.” Cô ta khen ngợi cô gái.
Cô gái Tiểu Thi đang đẩy xe đồ ăn ra ngoài, nghe thấy đồng nghiệp nói vậy thì rất vui: “Cảm ơn chị Diễm đã quan tâm chỉ bảo.”
“Là do em cố gắng thôi, em có biết bao nhiêu cô gái bị đánh trượt rồi không? Nhưng em không giống vậy! Em xinh đẹp, giỏi tiếng Anh, hình tượng khí chất rất nổi bật, khách sạn như này cần phải có những nhân tài như em đó.”
Cô gái Tiểu Thi vừa mới bước vào môi trường làm việc mới, được người khác coi trọng khiến lòng cô lâng lâng, mà đâu biết trong túi mình đã có thêm một đồ vật.
Lam Ca thay sang một bộ đồ ngủ rồi đi ra ngoài, hắn cũng không để ý đến đồng hồ ở trên bàn kính đã biến mất. Hắn vừa ăn, vừa tận hưởng cảnh đêm của thành phố, khung cảnh ấy khiến người ta cảm thấy hắn có chút cô độc.
Sáng sớm.
Lam Ca mở mắt ra, dáng vẻ như con báo săn vừa tỉnh giấc, con ngươi hẹp dài sâu hút, lộ ra sự sắc bén. Hắn mặc một bộ đồ ngủ màu đen, toát lên thần thái của thiếu gia quý tộc.
Đánh răng rửa mặt xong, hắn thay sang bộ vest sang trọng, ôm lấy vóc dáng cường tráng chuẩn xác như người mẫu của hắn.
Hắn cố ý không cài ba chiếc cúc trên áo sơ mi, loáng thoáng có thể thấy xương quai xanh gợi cảm nam tính của người đàn ông.
Hắn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, đúng rồi, đồng hồ của hắn. Hắn nhớ ra tối qua hắn thay quần áo rồi để trên sofa, hắn bước thẳng đến nơi hắn thay quần áo tối qua. Rõ ràng hôm qua hắn để đồng hồ trên mặt bàn, vậy mà bây giờ mặt bàn lại trống trơn, không thấy chiếc đồng hồ đâu.
Lam Ca nheo mắt lại, bắt đầu lục tìm trên sofa, vẫn không thấy. Thoáng chốc một nỗi tức giận nổi lên trong lòng hắn.
“Các cô có lấy hay không thì tự mình biết. Tóm lại vị khách kia rất tức giận vì chuyện này.”
Diệp Tiểu Thi cắn môi, cô thật sự không lấy trộm mà! Cô nhớ kỹ lại tối qua, nhưng vì căng thẳng nên cô đầu óc cô trống rỗng, không phát giác ra sự bất thường của Tống Diễm.
Cô chỉ mong vị khách kia sơ ý để quên đồng hồ ở đâu đó, nhất thời chưa tìm thấy mà thôi.
Cửa thang máy mở ra, chỉ thấy giám đốc dẫn theo trợ lý chờ hai người với sắc mặt lạnh tanh, khó coi.
“Giám đốc.” Diệp Tiểu Thi hơi sợ vị giám đốc mặt lạnh này, cô đan hai tay vào nhau, không dám nhìn vào mắt ông ta.
“Diệp Tiểu Thi, cô lập tức đi giải thích với khách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Cô có lấy trộm đồ của khách hay không.”
“Tôi không lấy.”
“Cô phải biết rằng ăn trộm là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nặng thì phải ngồi tù đấy.”
“Tôi thật sự không lấy.” Khuôn mặt Diệp Tiểu Thi trắng bệch, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Giám đốc dẫn hai người đi đến cửa phòng của Lam Ca, ông ta gõ cửa, cửa phòng không khóa nên ông ta nhẹ nhàng đẩy ra, dẫn Diệp Tiểu Thi và quản lý Dương đi vào.
Chỉ thấy một người đàn ông lai Tây nghiêm mặt ngồi trên sofa, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ lạnh lẽo bức người.
Thấy vậy, đám người bước vào trong phòng lập tức cảm thấy sợ hãi, vì dường như người đàn ông này không dễ nói chuyện lắm.