Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 622 :

Ngày đăng: 16:28 30/04/20


"Tôi không cần, cô cút đi! Tuần này đừng để tôi nhìn thấy cô." Nói xong, điện thoại của Bùi Mạn Lâm đổ chuông, cô bực bội lấy điện thoại ra, nhìn thấy là cô mình làm ở phủ tổng thống, cô liền nghe máy: "Alo, cô ạ!"



Đầu dây bên kia là giọng nữ đang cố nói nhỏ: "Mạn Lâm, nói cho con một tin, ngài tổng thống của chúng ta hình như đã có bạn gái rồi."



Bùi Mạn Lâm tròn mắt kinh ngạc: "Sao cơ? Là ai?"



"Chính là tiểu thư nhà họ Dương từng chơi thân với con đó, Dương Vân Nhược."



Đầu Bùi Mạn Lâm như muốn nổ tung, lòng đố kỵ như bão lũ ập tới, cô tức giận tới mức giọng nói cũng run rẩy: "Cái gì? Sao lại là cô ta?"



"Đúng vậy! Đã âm thầm truyền ra từ phủ tổng thống rồi, nghe nói ngài tổng thống đã hẹn hò với cô ta mấy lần, có lẽ năm nay sẽ kết hôn!"



"Không, ngài tổng thống sao có thể thích cô ta được? Cô ơi, con muốn về nước, chắc là do con không có cơ hội tiếp xúc với tổng thống nên anh ấy mới không chú ý tới con, con đâu có thua kém gì Dương Vân Nhược? Con phải về nước."



"Về đi thôi! Mấy ngày nữa sẽ có một bữa tiệc chính giới vô cùng quan trọng, hãy bảo ông dẫn con đi cùng, nói không chừng sẽ có cơ hội với ngài tổng thống! Đúng vậy! Cô thấy con cũng đâu hề thua kém Dương Vân Nhược đó! Con phải cố tranh thủ đi!"



"Vâng, cô đừng nói với ông, bây giờ con sẽ lập tức đặt vé máy bay về nước." Nói xong, Bùi Mạn Lâm nắm chặt điện thoại, sắc mặt hoảng loạn, đầu cô xuất hiện gương mặt của Dương Vân Nhược, đây là bạn học cùng trường của cô từ tiểu học tới đại học, hơn nữa thời trung học phổ thông còn chơi rất thân với nhau, tới khi lên đại học mới tách ra, liên hệ ít đi, nhưng cô ta mà làm phu nhân tổng thống tương lai thì thực sự khiến Bùi Mạn Lâm đố kị muốn chết.



Dương Vân Nhược là kiểu mẫu con gái ngoan hiền còn Bùi Mạn Lâm là người cao ngạo, ngông nghênh. Thông thường những người như cô sẽ rất coi thường kiểu con gái như Dương Vân Nhược, vì thế Bùi Mạn Lâm sao có thể cam tâm? Nghĩ tới thân phận của Tịch Phong Hàn cả trái tim cô lại như muốn tan chảy.



Người đàn ông này giống như một vị thần vậy.



Nếu như là người con gái khác, Bùi Mạn Lâm sẽ không điên cuồng thế này, nhưng nghe nói người may mắn đó là bạn học của cô, lại là người con gái mà cô xem thường, cảm giác không cam tâm lập tức giống như nước biển nhấn chìm cô.




Bùi Mạn Lâm si mê ngắm nhìn tấm hình phóng to của Tịch Phong Hàn, người đàn ông trong hình vẻ mặt tuấn tú, ngũ quan sắc nét, thần sắc bất phàm.



"Anh ta không phải ngài tổng thống của nước chúng ta sao?" Giản Hinh ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi một câu.



Bùi Mạn Lâm mỉm cười quay đầu hỏi cô: "Đúng vậy! Đẹp trai không?"



Giản Hinh lại nhìn người đàn ông trên màn hình, cô không phát biểu ý kiến, trong mắt cô, đàn ông có ngoại hình nổi bật thế nào đi nữa cũng không thể khiến cô hứng thú.



"Sao vậy? Cô thấy anh ấy không đẹp trai sao?" Bùi Mạn Lâm cả giận hỏi lại.



Giản Hinh nheo mắt: "Tôi không thấy vậy."



"Cô... tôi thấy cô đúng là lập dị!" Bùi Mạn Lâm hừ một tiếng: "Con gái như cô, đời này lấy đâu ra đàn ông thích? Lạnh lùng như tảng băng vậy, đàn ông sẽ không thể có hứng thú với cô được."



Nói xong Bùi Mạn Lâm bĩu môi, trong lòng đắc ý, như vậy chẳng phải sẽ càng tốt sao? Cô thích vẻ mặt lạnh như băng của Giản Hinh, như vậy đời này cô ta sẽ càng sống một cách ức chế, vô vị.



Giản Hinh cũng không quan tâm, chỉ có điều khi ánh mắt cô lướt qua gương mặt phóng to trên màn hình, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm hút hồn kia, cô cảm thấy trái tim vốn đang bình tĩnh của mình dường như có phần loạn nhịp.



Tại sao người đàn ông này lại khiến cô có cảm giác rất khó nói? Hình như đã từng gặp ở đâu đó nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.



Nghĩ cũng thấy là không thể, anh là tổng thống quyền cao chức trọng, cô và anh không thể nào có cơ hội gặp mặt.