Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 637 :
Ngày đăng: 16:28 30/04/20
Trong lòng Giản Hinh tràn ngập sự mong đợi. Từ lúc cô tỉnh lại đến bây giờ, cô chưa từng chờ mong một chuyện nào như vậy. Cô thật sự rất tò mò với những chuyện đã xảy ra trước khi cô mất trí nhớ.
“Mau nói cho tôi biết, trước kia tôi là người như thế nào? Tôi tên là gì? Tôi đến từ đâu?” Giản Hinh hào hứng như một đứa trẻ, cô ngồi trên sofa, ôm gối ôm vào lòng.
Đợi cô ý thức được lúc này mình hoàn toàn không giống với vẻ bình tĩnh thường ngày, nụ cười của cô thoáng khựng lại. Sau đó, cô che miệng, khẽ vén lọn tóc qua tai, yên lặng chờ hắn lên tiếng.
“Cô tên là Tiểu Liễu!”
“Vậy họ của tôi là gì?”
“Cô họ Mễ, tên cô là Mễ Liễu.” Tịch Phong Hàn trực tiếp chụp cho cô một cái họ. Chỉ cần hắn ra lệnh, thân phận của cô sẽ được chứng thực.
Nghe thấy tên của mình trước đây, Giản Hinh hơi sững người: “Tôi tên là... Mễ Liễu? Vậy tôi còn người thân không?”
“Cô là trẻ mồ côi.” Tịch Phong Hàn quyết định cho cô một thân phận mới, ít nhất cô sẽ không phải đi điều tra quá khứ của mình, sẽ không lật lại những chuyện tàn khốc đã qua. Hắn mong cả đời này cô sẽ sống dưới ánh mặt trời tươi sáng.
Giản Hinh cắn môi, có chút nghi ngờ nói: “Vậy chúng ta quen nhau như thế nào?”
“Chúng ta quen nhau trong một quán cà phê, cô từng làm nhân viên trong một quán cà phê gần chỗ tôi làm việc trước đây. Đó là chuyện một năm trước, khi tôi vẫn chưa lên chức Tổng Thống. Tôi hay đến uống cà phê của quán các cô, sau đó chúng ta liền quen biết nhau và trở thành bạn bè.”
“Chúng... chúng ta là bạn bè?” Giản Hinh thật sự không thể tin nổi, nhưng mọi chuyện hắn nói đều có bằng chứng. Kiểu như cô có cảm giác rất quen thuộc với loại cà phê này, còn có cảm giác như đã từng quen biết với người đàn ông này vậy.
Mễ Liễu lập tức mở to mắt, vô thức sờ lên vết thương trên ngực trái. Đó là một vết sẹo xấu xí dưới xương quai xanh một chút. Giống như bị cái gì đó bắn xuyên qua người, vì sau lưng cô cũng có một vết thương tương tự.
“Sao anh lại biết trên người tôi có vết thương như vậy?” Cô có chút kinh ngạc hỏi.
“Vì cô từng bị bắn, một viên đạn đã xuyên qua người cô nên đã để lại vết sẹo này. Có thể cho tôi xem một chút không?” Giọng điệu của Tịch Phong Hàn giống như đang khẩn cầu.
Mễ Liễu có chút khó xử, nhưng cô lại không ngượng ngùng giống như những cô gái khác. Cô nhẹ nhàng kéo cổ áo T-shirt xuống, để lộ ra vết sẹo xấu xí kia. Hô hấp cả Tịch Phong Hàn như ngừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào vết sẹo chưa từng được chữa trị trên người cô.
Vết sẹo vẫn mang màu đỏ thẫm, hình dạng giống như một vết bớt vậy.
Mễ Liễu tin rằng hắn cũng muốn xem vết thương phía sau lưng cô. Cô vươn tay vén tóc ra, để lộ cần cổ và bả vai trắng muốt, ở đó còn có một vết sẹo tương tự phía trước. Lực bắn của viên đạn đó quá lớn, nên đã xuyên qua bả vai gầy guộc của cô.
Đây là vết thương do chính tay hắn gây ra, tim Tịch Phong Hàn như bị cái gì đó siết chặt lại. Tay hắn duỗi ra theo phản xạ, nhưng hắn lại siết chặt tay để bên người.
Hắn muốn chạm vào vết thương trên người cô, nhưng hắn không có tư cách làm như vậy.
“Nếu cô cảm thấy vết sẹo khó coi thì tôi có thể giới thiệu bệnh viện cho cô, xóa hai vết sẹo này đi.” Hắn thấp giọng nói.
“Không cần đâu, dù sao thì tôi cũng đã quen rồi.” Mễ Liễu không muốn xóa hai vết sẹo đi. Bỗng nhiên cô chớp mặt nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh biết ai đã bắn tôi không?”