Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 693 :

Ngày đăng: 16:29 30/04/20


Tịch Phong Hàn nhìn anh chăm chú, cắn răng nói, “Nếu ngay cả người ta muốn cứu, cũng không cứu được, vậy thì, ta còn làm tổng thống chi nữa?”



Dứt lời, anh ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng thâm nhập vào con đường dưới vực sâu, người quản sự cũng lên xe theo dẫn đường.



Cảnh sát không dám chậm chạp, ngài tổng thống cũng đã đi, tất nhiên họ phải hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ, một hàng xe cảnh sát chạy theo phía sau, sáu chiếc xe việt dã, ba chiếc xe cảnh sát, mạnh mẽ lái về phía khu rừng.



Sau khi đặc chủng binh kiểm tra một vòng trên núi, tiếp tục ven theo con đường xảy ra súng kích về phía chân núi kiểm tra.



Còn hành trình của xe việt dã rất nhanh, không đến hai mươi phút gần tới dưới chân núi, cuối cùng đến một con đường rộng lớn không có lối đi phía trước, tất cả xe việt dã đều không vào được, chỉ có thể xuống đi bộ một đoạn, Trì Dương cứng đầu mặc lên người Tịch Phong Hàn một chiếc áo chống đạn, người quản sự bị giữ lại trên xe, vệ sĩ hộ tống Tịch Phong Hàn tiến vào bên trong.



Phía cảnh sát cũng vác súng bắt đầu chú ý động tĩnh tứ phía, hộ tống Tịch Phong Hàn đi vào bên trong khu đất của vực sâu sau thác nước.



Vệ sĩ đi đầu lập tức nói nhẹ, “Bên kia có người.” Sáu vệ sĩ nhanh chóng bao vây xung quanh Tịch Phong Hàn, ống súng trong tay chỉ thẳng 360 độ phòng thủ không góc chết, Tịch Phong Hàn thân hình cao to, ánh mắt của anh nhìn xuyên qua dàn vệ sĩ, thấy có hai người phụ nữ nằm trên đất.



Một trong hai người là sát thủ, người còn lại tất nhiên là Hỏa Hỏa đang nằm ngất trên đất, quần áo rách rưới, đầu tóc rũ rượi.



Tịch Phong Hàn vội vã xô ra vệ sĩ của mình, anh dường như chạy thẳng qua đó.



“Hỏa Hỏa...” Giọng anh trầm lắng gọi, xen lẫn tí mùi vị tuyệt vọng, Trì Dương là người thứ hai xông qua bên đó, các vệ sĩ cũng xông theo, phía cảnh sát chẳng hiểu gì cả, cũng xông qua theo.




Y tá nhanh chóng ấn nút tín hiệu cấp cứu, sau đó chạy nhanh về phía phòng cấp cứu, gọi hai bác sĩ của ca trực tỉnh dậy, rất nhanh, một chiếc xe đẩy bệnh viện được đẩy ra, Tịch Phong Hàn đặt Hỏa Hỏa nằm lên trên đó, những người bác sĩ đó vừa nhìn thấy Tịch Phong Hàn, con sâu buồn ngủ biến mất tiêu, vội vàng đưa Hỏa Hỏa vào phòng cấp cứu, Tịch Phong Hàn xin được vào trong quan sát, bác sĩ đưa anh bộ đồ sát trùng vô khuẩn mặc vào, cho anh vào bên trong.



Các vệ sĩ và Trì Dương đều đứng trước cửa bảo vệ.



Trên giường cấp cứu, y tá cởi đống quần áo nhàu nát của Hỏa Hỏa, lập tức thay một bộ đồ bệnh viện rộng rãi, và lúc này, hai bác sĩ quay người theo bản năng, chỉ có Tịch Phong Hàn không hề tránh né mà nhìn y tá thay đồ cho Hỏa Hỏa.



Khi anh nhìn thấy trên người của Hỏa Hỏa, những vết thương giống như bị cành cây xước qua, còn trên cánh tay cô có một vết sâu do dao đâm, trái tim của anh vẫn co thắt lại.



May là trên người cô không có vết thương của súng, tối qua cô một chọi ba, lại là người duy nhất bảo toàn tính mạng, sự nhẫn nại của người con gái này, anh không hề dám xem thường.



Sau khi thay y phục, bác sĩ bắt đầu kiểm tra, rất nhiều mục kiểm tra, nhưng không dám cởi đồ của Hỏa Hỏa, cách một lớp vải mà làm, Tịch Phong Hàn im lặng đứng bên nhìn, mỗi một mục kiểm tra bác sĩ đều báo cáo lại với anh.



Sau khi Hỏa Hỏa kiểm tra xong, trên người cô toàn là vết thương ngoài da, cô có ba nơi trật xương, khớp gối, ngực, cánh tay, và dây chằn bị tổn thương nghiêm trọng, tuy chỉ là vết thương ngoài, nhưng tuyệt đối không nhẹ.



Vào lúc bệnh viện chuẩn bị khám ngực cho cô, bỗng dưng, cô gái đang hôn mê đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén giống như chiếc dao nhọn liếc về hướng bệnh viện, ngay sau đó, tay trái của Hỏa Hỏa liền nắm lấy bàn tay đang mò mẫm thân thể của bác sĩ, chuẩn bị đưa ra phản ứng.



“Hỏa Hỏa...” Một giọng nói khàn trầm lên tiếng ngăn cản lấy cô.