Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 710 :
Ngày đăng: 16:29 30/04/20
Cho dù là chết, cô cũng sẽ chết cùng bố mẹ.
Hỏa Hỏa kéo tay, dắt Tịch Phong Hàn lên lầu, hắn cúi đầu nhìn động tác mời gọi đầy nghiêm túc của cô, lòng càng không hiểu cô muốn làm cái gì.
"Vết thương trên người em ổn cả rồi chứ?" Tịch Phong Hàn trầm thấp hỏi.
"Ổn rồi! Không còn vấn đề gì nữa" Hỏa Hỏa trả lời, bàn tay nắm lại có chút chặt, dường như đang cố hết sức nắm chắc khoảng thời gian này.
Ánh mắt của Tịch Phong Hàn sâu thẳm, đồng thời cũng kinh ngạc về sự chủ động của cô, chuyện này, do hắn làm, dường như sẽ càng tốt đẹp.
Trong lúc cô bước đi, Tịch Phong Hàn liền cúi xuống ôm lấy cô, cánh tay mảnh khảnh của Hỏa Hỏa ôm cổ hắn, nhìn theo khuôn mặt anh tuấn phi phàm, mắt cô đem theo cảm nhận khác thường, cười rộ lên.
Tịch Phong Hàn bị hấp dẫn, lúc ôm cô vào phòng ngủ, vừa mới buông xuống, hắn liền không thể chờ đợi ép cô vào cửa phòng, hai đôi môi nồng nhiệt cuốn lấy nhau.
Tựa như đêm cuối cùng của ngày tận thế, bọn họ đã chờ đợi quá lâu, chuẩn bị cũng quá lâu.
Mà giờ phút này, cuối cùng cũng có thể từ bỏ tất cả ràng buộc, giãy giụa thoát ra, mong muốn cấp bách trở thành một thể.
Âu phục củaTịch Phong Hàn bị Hỏa Hỏa nhanh chóng gỡ bỏ, cà vạt của hắn, cũng bị cô thuần thục tháo xuống...
Trái lại Tịch Phong Hàn có chút kinh ngạc, đồng thời, hắn cảm nhận được bộ mặt nhiệt tình như lửa của cô.
Mà tâm trạng của hắn, có chút lo lắng, sợ rằng vết thương của cô vẫn chưa khỏi, hắn lại khiến cô thêm sẹo, song, Hỏa Hỏa dường như lại càng nóng vội, cuối cùng, cô ấn mạnh hắn xuống giường...
Hôn, không ngừng nghỉ, dường như muốn đem tất cả mọi thứ của đối phương chiếm lấy không chừa lại chút nào.
"Hỏa Hỏa đâu?"
"Cô ấy đi ra ngoài được một giờ rồi."
"Cô ấy đi đâu?"
"Cô ấy nói đi mua thức ăn cho mèo." Người giúp việc trả lời.
Suy nghĩ của Tịch Phong Hàn đột nhiên trống rỗng, hắn rất nhanh nắm chặt tay lại, một dự cảm chẳng lành nảy lên trong suy nghĩ, hắn biết, Hỏa Hỏa không phải đi mua thức ăn cho mèo, cô ấy đi gặp Locke.
Cô tại sao phải đi gặp Locke? Locke còn nắm được nhược điểm gì có thể uy hiếp cô sao? Tịch Phong Hàn nhớ tới khẩu súng ở trong phòng, hắn nhanh chóng lên lầu, lôi ngăn cuối trong tủ ra, súng không thấy, cô thật sự đi rồi.
"Chết tiệt!" Tịch Phong Hàn hung hăng nện xuống bàn, thấy chiếc máy tính cùng với sổ ghi chép vẫn yên tĩnh trên sô pha, Tịch Phong Hàn lập tức gọi điện cho Trì Dương,"Tôi lệnh cho anh lập tức đem theo vài chuyên gia máy tính qua đây, ngay tức khắc."
Cô ấy đi đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Tịch Phong Hàn càng nghĩ càng cảm thấy có nhiều chỗ không đúng, tựa như một hồi hoan ái ban nãy, cô chủ động, nước mắt của cô, hắn cho rằng đó là lần đầu,là nước mắt của việc đau đớn, nhưng giờ đây nghĩ lại.
Do cô biết rõ bản thân không nỡ rời đi mà rơi lệ, đồ ngốc nghếch.
Chuyện lớn như vậy, cô làm sao có thể một tiếng không nói liền rời đi? Cô đi đâu? Mà đáp án có lẽ nằm trong cái máy tính này, Tịch Phong Hàn lại gọi điện mấy lần, theo dõi dấu vết của chiếc xe có rèm kia, nhưng mà bởi vì tầm nhìn bị ngăn cách, việc lần theo dấu vết quả thật tốn rất nhiều thời gian.
Cả người Tịch Phong Hàn như bị bao vây bởi ngọn lửa lòng vô cùng hung dữ như muốn thiêu cháy hắn, hắn có một sự sợ hãi mãnh liệt, đó là từ nay sẽ mất đi cô.
Không, hắn không thể lạc mất cô, không thể nào! Tịch Phong Hàn nắm tay thật chặt.