Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 744 :

Ngày đăng: 16:29 30/04/20


Lý Nhân nghe vậy cả giận nhìn cô nói: "Con sắp hai chín, chuẩn bị ba mươi rồi, đàn ông tuổi tác như con đều sớm có gia đình cả rồi, con chọn ở đâu nữa?"



Sở Nhan cũng hiểu nỗi lo của mẹ, đúng vậy, đối với những người mẹ, ba mươi chưa kết hôn đúng là một việc đau đầu.



Chỉ có điều trong thế giới của Sở Nhan, cô không có bất cứ mơ mộng gì về tình yêu, cô từng muốn bắt đầu lại vì thế khi còn ở nước ngoài mới chấp nhận sự theo đuổi của Lý Tư, nhưng hẹn hò được chừng một năm cô đã phát hiện ra bản chất của Lý Tư.



Đàn ông có mấy người có thể cùng bạn đi rất lâu mà không đòi hỏi gì?



Vì thế Lý Tư thường yêu cầu cô phải dâng hiến, còn cô dần dần thấy chán ghét thứ tình yêu không có cảm giác này, khi Lý Tư lấy việc chia tay để uy hiếp cô, tưởng rằng cô sẽ khóc lóc níu kéo và dâng hiến thân xác mình để giữ anh ta lại.



Sở Nhan đã có một cảm giác giải thoát, trên đường phố, Lý Tư vừa nói chia tay, cô liền dứt khoát quay người bước đi.



Cuối cùng, Lý Tư đi công tác, trợ lý của anh ta liền gửi hình giường chiếu của họ vào điện thoại của cô, Sở Nhan xem xong sớm đã không có cảm giác gì, cô đắm chìm trong công việc, để mình đứng ở một tầm cao mới.



So với tình cảm, có được thành tựu mới không lo lắng bị phản bội, mới không khiến cô phải muộn phiền lo nghĩ.



"Mẹ, mọi người chăm sóc ông, con về phủ tổng thống một chuyến."



"Được, con đi đi! Hãy thăm cả Tiểu Duyệt nữa, lúc sáng nó tới đây, mẹ thấy nó lại gầy đi rồi!"



"Được, con sẽ đi thăm em!" Sở Nhan nói xong liếc xác túi đứng dậy, lúc này Lý Nhân nhắc cô: "Mang thuốc đi nữa."



Sở Nhan nhìn mấy túi thuốc đã gói cẩn thận ở trên bàn, trong lòng cảm thấy ấm áp, cô cầm lấy cho vào trong túi.




Tịch Phong Hàn mỉm cười véo nhẹ lên mũi cô: "Đừng giỡn nữa! Em là phụ nữ mang thai đấy."



Sở Duyệt chun mũi đáng yêu, nhưng vẫn ghé sát gương mặt tuấn tú của anh, Tịch Phong Hàn yêu cô, thực sự rất yêu cô, yêu tới mức có thể dâng cho cô cả thế giới.



Nhưng anh biết tình yêu này cần có thời gian để vun đắp, cần lặng lẽ bên nhau, thời gian lâu dần, anh sẽ chứng minh tình yêu của mình đối với cô, dùng thời gian của quãng đời còn lại cưng chiều cô.



"Đợi mùa xuân sang năm, anh sẽ dành thời gian đưa em đi du lịch, tới một nơi yên tĩnh để thư giãn."



"Vâng, được thôi, em rất mong đợi!" Sở Duyệt dựa vào lồng ngực rộng rãi của anh, tuy là mùa đông nhưng vẫn vô cùng ấm áp.



Sở Nhan về tới phòng làm việc, Chiến Tây Dương liền gọi điện thoại tới.



"Alo, Tây Dương!" Giọng của Sở Nhan mang theo ngữ khí của một người chị.



Đầu bên kia Chiến Tây Dương ngạc nhiên giây lát sau đó bật cười: "Đã mang thuốc chưa vậy?"



"Mang rồi! À, đúng rồi, ngày nào cũng lấy thuốc của cậu, tôi chưa trả tiền cho cậu đấy!"



"Không lấy tiền của cô."



"Vậy cậu muốn gì?" Sở Nhan bật cười, nói xong cô lại cảm thấy câu nói của mình có phần hời hợt, quá mờ ám, cô vội sửa lại hỏi: "Được thôi, vậy hôm nào tôi sẽ mời cậu ăn cơm!"