Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 995 :

Ngày đăng: 16:33 30/04/20


Hàng lông mi dài của Âu Dương Mộng Duyệt hơi rũ xuống: "Nhưng tôi không thể biết rõ ràng mình còn có một chị mà lại không nhận được!"



Trong mắt Quý Thiên Tứ hiện lên ánh sáng phức tạp và bớp đi chút hung hăng, anh thở dài: “Không quan tâm thế nào, Âu Dương tiểu thư đến từ đâu thì trở về đấy đi! Đã hết năm phút rồi."



Anh nói xong rồi đứng dậy và rời đi, Âu Dương Mộng Duyệt mở to mắt nhìn, khi thấy Quý Thiên Tứ đã đi được vài bước, cô suốt ruột không biết làm sao lại theo bản năng giơ tay ra kéo cánh tay anh lại: “Đợi đã... anh cho tôi thêm ít thời gian đi."



Quý Thiên Tứ hơi cúi đầu nhìn xuống ống tay áo bị cô nắm được rồi lạnh lùng hất tay ra: “Một phút cũng không có."



"Này, Quý Thiên Tứ, sao anh lại vô tình như vậy! Chúng ta thương lượng một chút không được sao?" Âu Dương Mộng Duyệt vội vàng kêu lên.



Nhưng Quý Thiên Tứ đã nhanh chóng rời đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng vô tình, Âu Dương Mộng Duyệt khẽ giậm chân rồi nhìn theo anh nói: “Tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu, anh cứ chờ mà xem!"



Quý Thiên Tứ giống như nghe được lời cô nói nên dừng lại ở cửa một chút, trên thân anh dường như có hơi lạnh tản ra, nhưng anh vẫn rời khỏi đó.



Dì Hà ngồi ở cách chỗ của Âu Dương Mộng Duyệt không xa đi tới, mặc dù bà ở khoảng cách khá xa nhưng vẫn nghe thấy được rõ ràng.



"Đại tiểu thư, bây giờ cô cũng đã thấy rồi đấy, người của nhà họ Quý rất vô tình, cô cần gì phải tự làm khổ mình như vậy chứ?"



"Anh ta không biết cách tôn trọng người khác chút nào cả." Âu Dương Mộng Duyệt phàn nàn.



"Tuy nhiên, Quý Thiên Tứ trẻ tuổi hơn tôi tưởng, tôi vẫn luôn cho rằng cậu ta phải hơn bốn mươi tuổi rồi! Thật không ngờ nhìn bộ dạng cậu ta chỉ mới hai mươi tám hai mươi chín mà thôi!" Dì Hà cũng buồn bực nói.



"Tôi sẽ không bỏ qua." Âu Dương Mộng Duyệt nắm chặt nắm đấm, trên gương mặt xinh đẹp của cô lộ rõ quyết tâm.



"Nếu như ba biết mình còn có một cô con gái ở trên thế giới, có lẽ trong lòng ba sẽ không còn đau khổ như vậy nữa?"



"Đại tiểu thư, lẽ nào cô không sợ người chị khác đến sẽ tranh giành tình cảm với cô, chia sẻ tình yêu của ba cô dành cho cô sao?"
"Cái gì? Cô lặp lại lần nữa? Cô ta là em gái ông chủ công ty này sao?" Lam Doanh có cảm giác như mình bị ai đánh mạnh vào đầu, cô ta không tin Quý An Ninh lại có thân phận như vậy.



"Đúng vậy! Quý tiểu thư chính là em gái của Quý tổng chúng tôi. Cô có hẹn trước không?"



"Tôi không có hẹn trước, nhưng tôi là bạn tốt của cô ấy đã nhiều năm không gặp, cho nên tôi muốn gặp cô ấy, cô có thể nối máy cho tôi nói chuyện với cô ấy không?"



"Được! Cô chờ một lát." Cô nhân viên tiếp tân ngồi xuống bấm vào số điện thoại nội bộ của Quý An Ninh.



Quý An Ninh trực tiếp cầm ống nghe lên nói: “Alo."



"Quý tiểu thư, dưới tầng có người tìm ngài." Cô nhân viên tiếp tân còn chưa nói hết, Lam Doanh lại đoạt lấy điện thoại rồi cười nói: “Quý tiểu thư, cô biết tôi là ai không? Tôi là Lam Doanh, bây giờ tôi đang ở đại sảnh tầng dưới của công ty cô chờ cô."



Quý An Ninh bất ngờ nghe được giọng nói của Lam Doanh từ đầu kia của điện thoại, cô choáng váng vài giây không ngờ cô ta lại đến tận đây tìm mình.



"Thật ngại quá, tôi đang bận không rảnh gặp cô." Quý An Ninh không tính gặp cô ta.



"Phải vậy không? Nếu như cô không xuống thì cô đừng có hối hận đấy! Tôi có mang theo thứ tốt tới đây!" Lam Doanh cười rồi cúp điện thoại.



Nhân viên lễ tân lập tức cảm giác được người này không có ý tốt, vội vàng che điện thoại.



Quý An Ninh hít một hơi thật sâu, cô không biết Lam Doanh muốn làm gì.



Cô cầm điện thoại di động rồi đi về phía cửa văn phòng, cô vẫn phải đi gặp cô ta xem thử cô ta muốn làm gì.



Quý An Ninh từ trong thang máy bước ra đã thấy Lam Doanh ngồi nhan nhã ở trên ghế sô pha trong đại sảnh, cô ta nhìn thấy Quý An Ninh trong bộ trang phục tao nhã thì thật sự không dám nhìn đây là Hạ An Ninh năm đó. Trong mắt Lam Doanh thoáng hiện lên sự ghen ghét. Quý An Ninh làm sao lại may mắn trở thành em gái của ông chủ công ty này? Nếu như cô ta có anh trai như vậy, năm đó sao không phải sống thảm hại như thế.