Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 18 : Đặc biệt đặc biệt méo có tiền đồ~

Ngày đăng: 07:20 19/04/20


Thời gian tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi, tuy Cố Hi trăm ngàn lần không muốn, nhưng đành phải giả vờ giả vịt lưu luyến chia tay, do em zai không thể tìm nổi một lý do khác, chỉ đành tạm thời thả bác sĩ Lục đi.



“Sao rồi?” Anh zai một lát sau quay về liền hỏi ‘tình hình chiến đấu’.



Em zai cực kì tự hào nói, “Em đã để anh ấy thấy mông mình rồi!”



....... Mọe nó sao mày có thể làm như vậy được hả! Anh zai rất không hài lòng.



“’Anh’ dâu sao mãi chưa mang canh tới?” Em zai đói bụng rồi.



“Mịa, có khi nào nổ bình gas không?” Sắc mặt anh zai nháy mắt trở nên tái nhợt.



Em zai khinh bỉ nhìn anh mình, “Em đã bảo anh đừng xem tiểu thuyết đi mà!”



“Đấy là do vợ tao viết!” Anh trai thiệt kiêu ngạo.



“Anh tự xem lại chỉ số thông minh của mình đi!” Em zai vô cùng đau đầu.



Anh zai trả lời một cách mỉa mai, “Quen không đến một ngày đã cho người ta xem mông, chưa nghe đã biết chỉ số thông minh cao quá nha!”



Đuệt! Em zai bị phản kích không thể chống chế, vô cùng phẫn nộ mà nói “Chân em bị gãy mà anh còn bắt nạt em!”



“Đứa bắt nạt chính là mày ý.” Anh zai xắn tay áo, nhào về phía trước chà đạp em zai.



Em zai lại không vui, muốn cười nhưng chân lại đau nên không thể cử động, nhiều loại cảm xúc lẫn lộn, vì thế ẻm gào khóc rên rỉ thật to!



Anh zai bị dọa tới mức toàn thân chấn động, cái âm thanh này quả thật là vừa kinh khủng vừa đáng sợ!



Em zai vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc bị anh mình cù mà không thể giãy khỏi, lặng lẽ cười hai tiếng hắc hắc ngắc ngứ giống nhau, Cố Khải nhìn mà dở khóc dở cười, đưa tay hung hăng gõ đầu thằng em, “Ngốc chết mày!”



Không khí đột nhiên trở nên hiền hòa, em zai làm nũng ôm lấy anh zai, “Em thích anh bác sĩ kia!”



“Ừ, tao giúp mày điều tra.” Cố Khải ôn nhu xoa đầu em zai.



“Sau này em và anh ấy nên tổ chức hỗn lễ ở đâu nhỉ?” Em zai thiệt khổ não.



Mịa nóa, mày cũng quá là thèm zai rồi! Anh zai nghiêm túc giáo dục lại em mình, “Cần phải thận trọng, dè dặt.”



“Em rất rụt rè nha~” Em zai thẹn thùng.



“Giờ mày muốn gì?” Anh zai khinh bỉ hỏi thằng em.



“Nhìn XXX của anh ấy!” Em zai đặc biệt hưng phấn trả lời.



Anh zai nổi giận, “Thế mà mày dám nói là rụt rè?”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng em đỏ bừng.



“Tóm lại phải đợi tao điều tra tên kia trước đã, mày không được làm gì cả, biết chưa?!” Anh zai nghiêm túc dặn dò em mình!




Cố tổng khinh bỉ nhìn thằng em nhà mình, cũng hơi kinh ngạc, tên tiểu tiện nhân này từ khi nào đã luôn giúp anh gỡ bỏ ‘khúc mắc’!



“Anh, em muốn uống nước!” Em zai sai anh mình, lý do vô cùng cũ rích!



“Uống đi.” Lần này anh zai không thèm phối hợp, ảnh trực tiếp lôi lon nước ra từ túi đồ ban nãy.



Ánh mắt em zai nháy mắt thiệt ai oán.



“Tình trạng trước mắt của cậu ấy, tốt nhất là uống nước ấm một chút.” Lục Triển Phong đặt lại lon nước lên bàn.



Ánh mắt em zai tỏa sáng!



Nhìn vẻ ngốc nghếch của mày kìa! Anh zai trong lòng khinh thường em mình, cầm cốc nước ra khỏi cửa.



“Anh muốn làm kiểm tra sao?” Em zai xấu hổ hỏi bác sĩ.



“Không phải, vừa rồi nghe tiếng từ cửa phát ra, thấy hai người làm loạn ầm ĩ, cho nên mới vào xem một chút.” Lục Triển Phong giúp em zai làm mềm đệm dựa, “Về sau cố gắng đừng lộn xộn.”



Em zai nhu thuận gật đầu.



“Còn nữa, phải chú ý phòng ngừa cảm cúm.” Lục Triển Phong giúp ẻm cài lại khuy áo, “Bằng không sẽ phải tiêm đấy.”



Mịa nóa, tui mới không sợ tiêm đâu! Em zai kiêu ngạo nghĩ, mặt lại càng đỏ hơn.



“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây.” Lục Triển Phong đứng dậy.



“Bác sĩ Lục!” Em zai một chút cũng không muốn anh đi! Tại sao lại đi chứ! Ở bên mình lâu hơn một chút không được sao!



“Sao vậy?” Lục Triển Phong dừng lại.



“Em cảm thấy tên anh thật dễ nghe!” Em zai tìm chủ đề để nói.



Lục Triển Phong bật cười, “Cảm ơn!”



“Em tên là Cố Hi.”



“Tôi đương nhiên biết.” Lục Triển Phong nhướn mày, “Cố tiên sinh của triển lãm tranh L, rất nổi tiếng.”



“Anh đừng gọi em là Cố tiên sinh.” Em trai rất không vừa lòng, nghe một chút cũng không thân thiết, đặc biệt quê mùa!



“Tôi nên gọi cậu là gì đây?” Giọng Lục Triển Phong thật ôn nhu, vẻ tươi cười kia ở trong mắt em zai chỉ có thể gọi là quốc sắc thiên hương!



Vì thế đại não em zai liền bị chập mạch! Năng lực suy nghĩ không biết đã xuyên qua bay đến nơi nào rồi!



Ẻm vô cùng nghiêm túc nhìn bác sĩ Lục nói.



“Gọi em là mẫu hậu!”