Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ
Chương 19 : Tên bán thuốc giả gian trá không có lương tâm!
Ngày đăng: 07:20 19/04/20
Vừa nói xong, em zai liền nhận ra, chuyện lớn hỏng rồi! Đậu má, sao mình ngu dữ zợ?!
Lục Triển Phong cười cười, lắc đầu, “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Em zai khóc không ra nước mắt, trơ mắt nhìn người-thầm-mến đi ra khỏi cửa!
Đù! Anh ấy kiểu gì cũng nghĩ mình bị thần kinh!
Thế là khi anh zai bưng ly nước vào liền thấy em mình đeo vẻ mặt phức tạp ngồi trên giường.
“Bác sĩ Lục đi rồi?” Cố Khải hỏi.
“Anh ơi!” Em zai đột nhiên thảm thiết gào lên.
Cố Khải sợ hết hồn, “Dờ phắc?”
“Em có khi thất tình rồi.” Em zai suy đoán rất bi quan.
“Mày yêu lúc nào?” Anh zai khinh bỉ nhìn cậu.
Em zai rưng rưng, tức giận nhìn anh mình.
“Được rồi được rồi, đừng khóc.” Cố Khải ngồi cạnh giường, “Nói cho anh biết, sao mày lại thất tình?”
Em zai nghẹn ngào nói, “Bởi em bảo anh ấy gọi em là ‘mẫu hậu’.”
Anh zai sặc luôn.
“Anh còn cười!” Em zai đau lòng, muốn chết luôn rồi!
“Không sao, có khi hắn còn thấy mày đáng yêu ấy chứ.” Anh zai an ủi.
“Thật sao?” Cố Hi rất bi thảm.
“Đương nhiên.” Cố Khải rất nghiêm túc, “Mày thấy anh lừa mày bao giờ chưa?”
Em zai rất ghét bỏ nhìn anh, “Anh toàn lừa em thôi.”
Đù! Anh zai giơ ngón giữa.
“Anh đem cái áo ngủ nạm kim cương kia đến cho em!” Em trai quyết định, mất cả chì lẫn chài… à nhầm, là liều mạng một lần!
“Mịa, áo ngủ cái con khỉ, là váy thì có, chỗ nào cũng thủng lỗ.” Anh zai nghiêm nghị từ chối, “Không được mặc!”
“Anh… đồ vô văn hóa, không có tế bào nghệ thuật!” Cố Hi căm tức nhìn anh mình.
Anh zai rất dứt khoát, nhào tới hành hạ thằng em.
Tiếng kêu thảm thiết truyền tới không ngừng, anh rất tự hào nghĩ, mày đừng tưởng tìm được một tên bác sĩ thì ông không dám dạy dỗ mày!
Cùng lúc đó, ở trong công ty, các đồng nghiệp tổ trò chơi đang trố mắt, đứng nhìn cậu em giao hàng không ngừng chuyển từng bó từng bó hoa hồng vào phòng làm việc! Chưa đến mười phút sau, cả phòng làm việc đã biến thành một biển hoa, rất đáng mừng! Như Quốc Khánh ấy!
Mọi người đều cho rằng đây là hoa của Cố tổng tặng cho nương nương, đó là lí do mà tất cả mọi người đều hiểu ánh mắt của nhau, ai cũng hiểu mờ. Bị ghét nhất là mấy đôi uyên ương đó!
Lưu Tiểu Niên không biết nội tình, vẫn đang đứng một bên, ngây ngô xem náo nhiệt.
Lần đầu tiên trong đời phải mua loại thuốc này, Lâm Bình Bình có một cảm giác khó diễn tả. Cậu muốn lén lút chuồn tới hiệu thuốc, ai ngờ trước cửa có máy cảm ứng tự động, vừa bước một chân vào đã không ngừng kêu ‘Chào mừng quý khách’!
Đậu xanh! Lâm Bình Bình bị dọa sợ.
“Xin hỏi ngài cần gì?” Một em gái đứng dậy hỏi, trông dáng vẻ tầm hai mươi tuổi.
“…” Lâm Bình Bình gào thét trong lòng, mợ nó, bình thường là một bác gái cơ mà! Tại sao lúc có nỗi niềm khó nói thì lại biến thành một em gái đáng yêu!
Trước mặt cô bé làm sao nói được câu ‘Cúc hoa anh bị rách rồi em’ chớ!
“Ngài không sao chứ?” Đứng trước một anh chàng xinh đẹp như vậy, em gái kia cũng rất nhẹ nhàng.
“Chàng trai muốn mua thuốc gì?” Bác gái kia chắc là vừa ăn cơm xong, vừa nhai vừa đi vào.
Em gái lập tức ngồi về phía bàn thu ngân, chắc là sợ bác gái kiếm cớ trừ tiền lương!
Lâm Bình Bình lấy dũng khí, giọng hạ thấp như thành ngầm nói, “Tôi bị rách ‘phía sau’.”
Đậu má, thực muốn khóc… QAQ
“À… rách hậu môn à.” Bác gái không kinh sợ khi thấy chuyện lạ, trong giọng nói có sự phát hiện nhỏ.
Em gái thu ngân lập tức dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu!
Mặt Lâm Bình Bình đỏ chót, nhưng dù sao cũng mất mặt rồi, cậu bình mẻ không sợ nứt, dứt khoát nói, “Ừm.”
“Hậu môn mới rách hay rách lâu rồi?” Bác gái tiếp tục nói to.
Đù, rách cúc còn phân ra mới với cũ à? Lâm Bình Bình hỗn độn trong gió, đương nhiên là mới, còn là chuyện của ngày hôm trước nữa. Mới không thể mới hơn luôn!
“Cầm về ngâm mông, lúc ngâm thì pha một lọ với nửa chậu nước.” Bác gái lấy ra một cái bình.
Em gái thu ngân chắc là không kiềm chế được mà nghĩ tới cảnh cậu ngồi ngâm mông, khuôn mặt cô đỏ bừng!
Lâm Bình Bình vội vã trả tiền rồi chạy nhanh như bị chó đuổi về nhà.
Bác gái ở phía sau gào to, “Quay lại! Còn thiếu hai đồng!”
Lâm Bình Bình cầm cái chai chạy vội về, trong bụng thì rất tủi thân.
Tiểu thụ nhà người ta thì được chăm sóc tốt lắm cơ mà! Tại làm sao mờ tui lại nhọ thế! Đã không có ai chăm sóc còn phải tự mua thuốc.
Cậu vừa ngồi xổm trong toilet thay nước vừa tự cảm thấy, số mình quả nhiên nhọ tới đắng lòng mà…
Sáng ngày thứ hai, Hồ Vân Phi gõ cửa.
“Ai vậy?” Cậu yếu ớt ra mở cửa.
“Sao thế?” Hồ Vân Phi nhíu mày, “Sao sắc mặt em khó coi vậy?”
Sau khi thấy rõ người trước mặt, cậu lập tức khóc to.
“Tui đầy saoooo! Tối hôm qua mua nhầm thuốc giả!”