Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 20 : Thiệt là muốn cùng ảnh ăn cháo lưỡi nha~

Ngày đăng: 07:20 19/04/20


“Thuốc giả?” Hồ Vân Phi hoảng sợ, ôm cậu vào trong ngực an ủi, “Đừng khóc đừng khóc, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?”



Lâm Bình Bình đau buồn da diết, thương tâm muốn chết, “Đau chết mất thôi!”



Hồ Vân Phi không muốn làm sự việc rối rắm thêm, trước tiên đành phải ôm cậu ngồi trên sofa, chít chít meo meo nửa ngày, rốt cuộc rút ra được kết luận từ lời kể đứt quãng của cậu.



Túm quần lại, chính là tối hôm qua Lâm Bình Bình rất vất vả vượt qua chướng ngại tâm lí, trong tư thế cực kì hèn mọn ngồi vào trong bồn một lúc, chỗ kia đau không thể tả, sau đó ngất xỉu cùng vô số ngôi sao năm cánh nối nhau bay loạn xạ trên đầu.



Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu khóc thành bánh bao, Hồ Vân Phi phải gồng hết cả lên để nín cười, sao lại có người ngốc như thế hả! Cái loại chuyện này, chỉ nghĩ lại đã khiến người ta muốn cười rớt răng năm phút đồng hồ!



“Anh còn dám cười!” Lâm Bình Bình thẹn quá hóa giận liều mạng đá hắn, “Đều do anh hại!”



“Ngoan, anh sai rồi, anh sai rồi, sai rồi mà, được không?” Hồ Vân Phi vỗ lưng cậu, “Anh đưa em đến bệnh viện.”



“Hừ!” Lâm Bình Bình ngạo kiều căm tức hắn.



Hồ Vân Phi ngồi dậy, vượt qua một mảng hỗn độn trong nhà vệ sinh cầm lấy lọ thuốc, cái chai trong suốt to tướng chỉ còn một nửa nước thuốc.



“Trước đây em chưa từng dùng à?” Hồ Vân Phi vừa ngâm cứu tờ hướng dẫn sử dụng, vừa hỏi cậu.



Làm méo gì có trước đây mà dùng! Lần tiên của ông sao lại dành cho một tên cầm thú thế này! Lâm Bình Bình một bụng ủy khuất, “Trước đây chưa từng dùng.”



“Chưa dùng?” Hồ Vân Phi nhíu mày, “Thế sao lại chỉ còn hơn nửa bình?”



“Vì tối qua tôi dùng nửa bình mà!” Lâm Bình Bình bị hắn hỏi mà chẳng hiểu gì.



...........



Hồ Vân Phi thở dài, chỉ số thông minh thật ít tới đáng thương mà.



“Làm sao vậy?” Lâm Bình Bình không hiểu ý hắn.



“Hướng dẫn sử dụng ghi, mỗi lần chỉ nhỏ một ít.” Hồ Vân Phi giúp cậu mặc quần áo, “Hơn phân nửa bình đều vào trong, không đau mới là lạ.”



Lâm Bình Bình bi phẫn bừng tỉnh, mới nhớ ra hôm qua khi mình chạy ra khỏi hiệu thuốc, hình như nghe thấy bác gái nói một câu bình bình cái gì đấy.



Móa! Sao tui lại vấp phải bi kịch như vầy, đời người thiệt đúng là cái bàn trà đặc biệt mà*!


“Ở đây vẫn còn.” Lục Triển Phong rút ra một tờ giấy ăn giúp cậu lau sạch mũi.



Nhìn bác sĩ Lục gần trong gang tấc, em zai cảm thấy tâm loạn như ma, vô cùng muốn cùng anh ấy ăn cháo lưỡi nha!



“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Lục Triển Phong mở hồ sơ bệnh lý ra.



Thực ra em zai cảm thấy vô cùng tốt, nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Bụng em hơi đau.”



“Thật sao?” Lục Triển Phong ngồi bên giường, “Sao lại đau?”



Em zai chủ động cởi bỏ nút áo ngủ, lộ ra cái bụng trắng mềm mềm, “Chỗ này”



“Nằm xuống, tôi kiểm tra cho cậu.” Lục Triển Phong chỉnh lại gối đầu cho cậu.



Em zai nhu thuận nằm xuống, hai gò má ửng hồng, vẻ mặt thẹn thùng, giống như vừa làm chuyện cầm thú xong.



“Chỗ này à?” tay bác sĩ Lục thật ấm áp, xoa bóp bụng của em zai một chút.



Em zai vừa kích động vừa ngứa, vì thế bụng bắt đầu run rẩy.



“Sao vậy?” bác sĩ Lục bị phản ứng của cậu dọa sợ.



Em zai căng mặt lắc lắc đầu, “Không sao.”



Lục Triển Phong tiếp tục ấn ấn bụng cậu.



Vì thế em trai rốt cuộc không nhịn được, tự nhiên cười phá lên như kiểu bị thần kinh!



Lục Triển Phong giật mình, “Cậu cười gì vậy?”



Em zai chập mạch ca ngợi anh, “Ấn thật tốt, rồi sẽ mau chóng hết đau!”



........



Bác sĩ Lục dở khóc dở cười, “Lần đầu tiên gặp phải bệnh nhân như cậu đấy.”



Trái tim em zai bị ánh nhìn chòng chọc của anh mà đập loạn nhịp, mịa, sao anh có thể đập chai đến như vầy, tui thiệt muốn lột sạch anh đó biết không!~