Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 62 : Trong văn phòng thiệt nhộn nhạo

Ngày đăng: 07:20 19/04/20


Trong phòng ngủ, bầu không khí vô cùng tốt.



Cố Khải nằm trên giường, vừa đọc sách vừa để vợ yêu mát xa vai, thuận tiện ở trong lòng suy nghĩ hung tàn, vì cái răng gì mà em ấy không chịu cởi sạch đồ mát xa cho mình chứ! Bằng không mình cởi hết cho em ấy ấn ấn cũng được mà!



“Được rồi, ngủ đi.” Lưu Tiểu Niên lau tinh dầu ở tay mình đi, “Sáng mai còn đi làm.”



“Còn sớm mà.” Cố tổng nhìn đồng hồ, “Mới mười rưỡi.”



“Anh bảo mệt mà!” Lưu Tiểu Niên nhắc nhở anh.



“Giờ không mệt!” Cố tổng kéo cậu vào lòng mình, rất vô sỉ nói, “Dù sao cũng không làm gì, hay là hôn một chút đi?”



“Cái gì!” Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười, “Mau ngủ đi!”



Vợ yêu hung ác cũng thiệt moe! Cố tổng cảm xúc sôi trào, hung hăng hôn lên mặt cậu một cái.



“Em mệt mà!” Lưu Tiểu Niên ngã vào giường giả chết, mở rộng tứ chi ngáy ngủ.



Cố Khải bật cười, nhéo nhéo bụng nhỏ qua lớp áo.



“Ngủ đi mà!” Lưu Tiểu Niên đuổi anh!



“Khi nào mới cho anh?” Cố Khải nằm đè lên người cậu không chịu đi.



……



Lưu Tiểu Niên mặt đỏ tai hồng, “Không cho nói chuyện này!!!”



“Chuyện này rất quan trọng!” Cố Khải rất nghiêm túc, “Anh thấy ngày mai là ngày hoàng đạo——”



“Không cho anh nói!” Lưu Tiểu Niên che miệng anh, nhưng chưa quá hai giây rụt tay về, vì Cố Khải nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay cậu một chút!



Mình còn chưa chuẩn bị gì nha! Lưu Tiểu Niên muốn sụp đổ! Sao anh ấy lại khẩn trương như thế chứ!



Vì thế Cố tổng trơ mắt nhìn vợ yêu cuộn cuộn, bọc mình vào trong chăn!



Đại danh sâu róm gì đó đúng là moe mà! Cố tổng cảm thấy mình thiệt xấu hổ, anh vừa chuẩn bị kéo vợ từ trong chăn ra, di động đột nhiên vang lên!



Ông phắc! Cố Khải mạnh mẽ mắng một câu trong lòng, sau đó cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là Hồ Vân Phi! Tên này đúng là thằng chuyên đi phá niềm vui của người khác mà… Cố tổng cảm khái một chút cố ý vô tình gì đó, sau đó nhấc máy!



“Cố tổng!” Thế mà lại là giọng của Lâm Bình Bình!



“Sao vậy?” Cố Khải sửng sốt, “Sao lại là cậu, Vân Phi đâu?”



“Viêm dạ dày cấp tính, giờ tôi đang đưa anh ta đến bệnh viện, anh có thể giúp tôi lấy chứng minh thư của anh ta không? Hình như hôm nay rơi ở văn phòng Tài Phú.” Giọng Lâm Bình Bình có vẻ rất lo lắng.



Đòe mòe! Cố tổng cả kinh, cái tên sắt đá bị bệnh gì đó, hình như lần đầu mình nghe thấy nha!



“Có chuyện gì vậy?” Lưu Tiểu Niên chui ra khỏi chăn, tóc tai lộn xộn!



“Vân Phi nhập viện gấp, anh phải đến xem.” Cố Khải vội vàng mặc quần áo, “Em nghỉ ngơi đi.”



“Em cũng đi!” Lưu Tiểu Niên đứng lên theo, “Bình Bình chắc chắn đang rất lo lắng.”



Trong phòng khách, ba Cố và em zai đang chơi cờ nhảy, đột nhiên thấy Cố Khải và Lưu Tiểu Niên vội vã ra cửa!



“Anh con vừa mới nói cái gì ý nhỉ?” Vì ba ba rất fashion đeo tai nghe, cho nên không nghe thấy!



“Anh Vân Phi bị bệnh, hai người họ vào viện xem sao.” Thực ra em zai cũng muốn đi, bởi vì chơi cờ với ông ba nhà mình rất là ức chế…



Ba không chơi đi lại nước cờ, nhưng sẽ chơi xỏ, phẩm chất vô cùng kém cỏi!



Đến khi Cố Khải và Lưu Tiểu Niên vào viện, Hồ Vân Phi đã được khám xong, mặt tái nhợt nằm trên giường truyền nước.



“Cậu bớt bi thương!” Cố tổng nghiêm túc vỗ vai Tiểu Bạch Liên! (=))))))))



Lâm Bình Bình: …


Đầu tiên là chất lỏng lạnh như băng, sau đó là… ngón tay?!



Lưu Tiểu Niên trợn tròn mắt, nhìn đèn trần, bắt đầu ảo tưởng nó đột nhiên biến thành UFO, sau đó một đám người ngoài hành tinh trào ra, cướp mình đi…



Hoặc là bàn làm việc đột nhiên vỡ, làm mình ngã xuống cũng tốt nha…



Vốn định nghĩ bậy bạ để dời lực chú ý, nhưng cơ thể mẫn cảm bắt đầu nóng lên, ngay cả nơi nào đó cũng khó chịu, trong lòng chậm rãi nảy lên một dòng suốt nhỏ chờ mong, cuối cùng tụ hội lại thành biển.



Tuy chưa bao giờ trải qua chuyện này, nhưng dù sao cũng viết H rồi nha, Lưu Tiểu Niên nhớ đến hai chữ thiệt lo lại đẫm máu —— Xuân dược.



Quá đê tiện nha! Tiểu trạch nam đón gió rơi lệ!



Nhìn thân thể phiếm hồng đáng yêu của vợ, trong lòng Cố tổng đã sớm rục rịch! Nhưng anh vẫn chịu đựng không nhúc nhích, bởi vì lúc ở bệnh viện Hồ Vân Phi dâm ma kia bảo anh nhất định phải chờ năm phút!



Vì thế anh mạnh mẽ đè nén dục vọng, vừa có thảo nê mã chạy ầm ầm trong lòng, vừa cúi đầu tinh tế hôn lên thân thể đáng yêu của cậu.



“Đừng hôn.” Lưu Tiểu Niên khóc đến đáng thương, thực ra những lời này ý muốn nói —— Chúng ta làm bước tiếp theo đi!



Tuy rất không rụt rè, nhưng thực sự rất muốn anh ấy.



“Ngoan, nhịn một chút nữa.” Cố tổng ôn nhu mơn trớn cậu.



Lưu Tiểu Niên khóc thảm hại hơn, nhịn một chút nữa cái gì, nghe giống như tiểu 0 cơ khát, vội vã không thể chờ được! Nhưng thực sự không phải như vậy, mình rất có lòng tự ái nha!



“Em khóc anh rất đau.” Cố tổng nói ra câu rất sến, nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến hiệu quả.



Lưu Tiểu Niên ôm lấy cổ anh, đáng thương hề hề nhìn anh.



“Muốn không?” Cố tổng lau nước mắt cho cậu.



“… Ừm.” Lưu Tiểu Niên tuy rất muốn im lặng, nhưng vẫn tiêu hồn trả lời anh một chút.



Ô ô ô tiếng vừa nãy không phải mình nói đâu!



Cố Khải cảm thấy mình không cầm cự được nữa! Anh cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, sau đó đứng thẳng lên.



Ngón tay rút ra, sau đó…



“Đau!” Lưu Tiểu Niên nhăn mặt.



“Chịu đựng một chút, sẽ không đau nữa.” Cố Khải rất kiên nhẫn rất kiên nhẫn.



“Vâng.” Quả nhiên loại thời điểm này, thụ nhu thuận vẫn rất nhu thuận nha…



Sau khi dài dòng dằn vặt nhau, đau đớn đã được một cảm giác khác thay thế. Lưu Tiểu Niên giật nhẹ thắt lưng, nhẹ nhàng túm tay áo anh một chút.



“Không đau?” Đáy mắt Cố Khải đong đầy ý cười ôn nhu.



Lưu Tiểu Niên thẹn thùng nghiêng đầu, vốn định không để ý đến anh, nhưng vừa vặn nhìn sang màn hình máy tính —— là hình mình lúc mới đến công ty làm việc.



Màn hình rất lớn, cho nên ánh mắt trong ảnh cũng rất lớn.



Bị chính mình nhìn chằm chằm cảnh H gì đó… Lưu Tiểu Niên cảm thấy nhìn đèn trần vẫn tốt hơn, vì thế nhanh chóng quay đầu lại!



Nhìn hành động trẻ con của vợ, Cố Khải cúi người, thận trọng hôn lên đôi môi cậu.



Tình cảm trong lòng tích góp rất nhiều, lúc này vội vàng muốn trút ra, Cố Khải cố định vòng eo cậu, bắt buộc cậu và chính mình giữ nguyên một tần suất.



Lưu Tiểu Niên chưa bao giờ hiểu rõ, thì ra thân thể mình có rất nhiều công tắc không biết tên, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào, giống như là sang thế giới khác.



Hoặc nói tất cả những chuyện này, thực ra là bởi vì anh ấy?



Hạnh phúc quá nhiều, trái lại khiến người ta muốn khóc.



Không biết qua bao lâu, trong văn phòng rốt cuộc khôi phục yên tĩnh. Lưu Tiểu Niên thất thần nằm trên bàn, hai chân không thể khép lại, trong tay là văn kiên nhàu nát —— đó là trong lúc cao trào, vô thức tùy tiện tóm lấy!



Cố Khải nhìn tờ giấy có dấu công ty đó, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt…