Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 66 : Chung sống hữu hảo rất quan trọng

Ngày đăng: 07:20 19/04/20


Vì cuộc viếng thăm của Lục Triển Vũ bị sự việc ngớ ngẩn làm hỏng, cho nên Lục Triển Phong phải hẹn hắn lần nữa, buổi chiều gặp ở một quán cafe.



“Muốn đi gặp em trai sinh đôi của anh.” Cố Hi ngồi trên giường, mắt sáng ngời!



“Em không được đi!” Bác sĩ Lục nhìn thấu âm mưu nhỏ, từ chối thẳng thừng.



“…” Cố Hi chưa từ bỏ ý định, “Ít ra em cũng phải đi xin lỗi một cái!”



“Lần sau đi.” Lục Triển Phong vỗ đầu cậu, “Ngoan.”



Cố Hi ghé vào giường, thở dài ai oán, một người giống ảnh như đúc… Rất rất muốn đi xem mà!!



Trong lòng Lục Triển Phong buồn cười, nhưng vẫn không cười ra. Tính tình Triển Vũ nóng nảy, quan hệ với người nhà lại không tốt, lần này đột nhiên đến tìm mình chắc do vừa mới gây xung đột, dẫn em ấy đi không thích hợp.



Vì thế Cố Hi đành phải trông mong nhìn chồng mừn ra khỏi cửa… Nhưng em zai là ai, là tiểu thanh tân lòng hiếu kỳ vô cùng mãnh liệt đó! Vì thế cậu phấn khích đổi giày, rón rén theo ra ngoài!



Đè mòe giống cảnh đạo chích ghê vại đó!!!!! Vô cùng kích thích!!!!!!!!!!!! Quả thực là thích vô cùng!!!!!!!!



Trong quán cafe rất yên tĩnh, Lục Triển Vũ ngồi bên cửa sổ, đang lật lật tạp chí nhàm chán.



“Xin lỗi, đến muộn năm phút.” Lục Triển Phong ngồi đối diện hắn.



“Không sao, chủ nhiệm Lục bề bộn công việc, có thời gian đến gặp tôi đã là vinh hạnh lắm rồi.” Lục Triển Vũ đặt tạp chí lên bàn, giọng chíu khọ rõ ràng.



Cố Hi ngồi hơi xa cho nên rất khẩn trương, bởi vì cậu không nghe thấy gì cả! Nhưng… Người kia thiệt giống chồng mừn na! Em zai cảm khái vạn lần!



“Tìm anh có chuyện gì không?” Lục Triển Phong hỏi.



“Tôi sẽ không về cái nhà đó, anh chết tâm đi, cũng đừng đi tìm Sở Sở nữa.” Lục Triển Vũ lãnh mạc.



“Thân thể mẹ không tốt, em không thể thử tha thứ cho bà?” Lục Triển Phong thở dài.



“Tôi không có người mẹ như vậy!” Lục Triển Vũ không kiên nhẫn.



“Em đừng quá đáng!” Lục Triển Phong rõ ràng đang kiềm nén cơn giận.



“Còn lén đi tìm Sở Sở, đừng trách tôi không nể mặt anh là anh trai.” Lục Triển Vũ đứng lên định đi, nhưng bị Lục Triển Phong tóm lại, “Dù thế nào thì mẹ nó cậu vẫn là phận làm con!”



“Cho nên họ có thể tùy ý hạ nhục tôi chửi bới tôi?” Âm lượng Lục Triển Vũ tăng lên, khiến mọi người xung quanh nhao nhao lườm nguýt.



Muốn, muốn oánh nhao? Em zai hoảng sợ, vội đeo kính râm xông lên! Đúng vậy, em zai vì che giấu mình nên ở trong phòng vẫn đội mũ đeo kính râm!



Nhưng đeo kính râm sẽ không nhìn rõ na! Vì thế sắp tới mục tiêu lại không cẩn thận dẫm phải bậc thềm, bẹp một cái bổ nhào vào lòng Lục Triển Vũ!



Lục Triển Phong hoảng sợ, “Tiểu Hi?”



“Lại là cậu?” Lục Triển Vũ liếc mắt liền nhận ra em zai! Đại khái do tối qua quá kinh tủng, cho nên hắn phản xạ có điều kiện đẩy em zai cho Lục Triển Phong!



Thiệt mất mặt mà! Em zai ảo não! Cậu cố gắng tỏ ra phong độ nhìn Lục Triển Vũ, “Xin lỗi, cám ơn vừa nãy anh đỡ tui.”



Lục Triển Vũ không biết nói gì nhìn cậu, nếu sớm biết là cậu, ban nãy tui đã né…



“Nhưng mà trùng hợp quá nha!” Em zai diễn như thật, “Không ngờ đi dạo ở đây có thể gặp hai người!”



“Tôi đi trước.” Lục Triển Vũ cầm áo khoác của mình.



“Chào anh, tôi là Cố Hi!” Em zai nhiệt tình vươn tay với hắn.



Lục Triển Vũ còn không thèm liếc mắt nhìn, quay đầu bước đi.



Sao lại khó tính như thế! Em zai không vui vẻ! Cậu xông lên giữ chặt hắn, “Tối nay cùng ăn cơm đi?”



Lục Triển Phong đau đầu.



“Cảm ơn, không cần.” Lục Triển tiếp tục đi.



“Chúng ta đi ăn mỳ bò cay đi!” Em zai bám chặt tay hắn, “Ăn ngon vô cùng na!”



“Tôi không có hứng thú với thịt bò.” Lục Triển Vũ ra sức tránh cậu.



“Nhưng tôi có hứng thú với anh!!” Em zai thở ra một câu gây ngạc nhiên.



Lục Triển Vũ: ……



“Tôi là bạn trai của anh anh đó.” Em zai vô cùng xấu hổ.



Lục Triển Vũ sớm biết tính hướng của Lục Triển Phong, cho nên không khó hiểu —— Hắn chỉ không hiểu sao chọn tới chọn lui, thế mà lại chọn cái tên thần kinh này.



“Mẹ tôi sẽ không chấp nhận cậu.” Lục Triển Vũ lãnh mạc.



“Vì sao na?” Em zai mở to hai mắt.



“Bà thích người tính tình nhu thuận, có xuất thân quyền thế nữa càng tốt, mang theo của hồi môn là một tòa Kim Sơn.” Lục Triển Vũ cười lạnh.



“Vậy là tui đó!!!!!” Em zai vô cùng kinh hỉ.



Lục Triển Vũ càng thêm xác định thằng anh mình yêu phải đứa thần kinh, đẩy cửa ra khỏi quán cafe.




“Cảm ơn cậu đã vất vả làm việc!” David Khương viện lý do rất hợp lý!



Lâm Bình Bình đành phải ngoan ngoãn uống hết!



Những người còn lại cũng nhao nhao nhào zô góp vui mời rượu, tửu lượng của Lâm Bình Bình vốn không cao, sau bảy tám chén, thành công nằm sấp xuống mặt bàn!



Vì thế Hồ tổng đưa cậu đi, mọi người nhao nhao cắn nắm tay, sau đó phát sinh cái gì ngao ô ngao ô… Mười tám cộng gì đó là thích nhất!



“Chóng mặt.” Lâm Bình Bình bị Hồ Vân Phi đưa thẳng lên phòng của khách sạn, ngay cả đèn cũng không buồn bật, hai người liền lăn trên giường!



“Ngoan, anh đi bật đèn.” Hồ Vân Phi định đứng lên.



“Không!!” Lâm Bình Bình ôm chặt, chân cũng vắt lên thắt lưng hắn!



“Sốt ruột đến vậy?” Hồ Vân Phi vui vẻ.



“Về sau không được làm em sợ nữa.” Lâm Bình Bình vô cùng ủy khuất.



“Do em không nghe lời anh trước.” Hồ Vân Phi hôn nhẹ lên trán cậu, “Ngoan, nói thật nào, có thích anh không?”



Lâm Bình Bình nhíu mày, không nói.



“Không nói hả.” Hồ tổng chưa từ bỏ ý định.



“Có một chút.” Rốt cuộc Lâm Bình Bình cũng mở miệng.



“Một chút thôi?” Hồ Vân Phi bất đắc dĩ, bóp nhẹ mũi cậu.



“Nhiều thêm một chút.” Lâm Bình Bình lầu bầu.



Hồ Vân Phi bật cười, ôm người vào trong lòng hôn hôn, sau đó mặt dày hỏi, “Vậy có thích ở trên giường với anh không?”



Lâm Bình Bình như đi vào cõi tiên, đang nằm mơ mình lênh đênh trên biển!



“Anh không phục vụ em chu đáo?” Hồ tổng cười tà.



“… Đói.” Biển rộng mênh mông, Lâm Bình Bình cảm thấy mình lênh đênh ba ngày chưa ăn cơm!



“Đói?” Hồ tổng hai mắt tỏa sáng, “Muốn anh đút em ăn?”



“Thiệt nhỏ!!!!!!” Vẻ mặt Lâm Bình Bình ghét bỏ, vì cậu vừa câu được con tôm biển!



Nhỏ???!!!!!!!!!!!!!!!!



Hồ tổng nắm cằm cậu nghiến răng, “Lặp lại thử xem!”



“Ừ!” Lâm Bình Bình ngây ngô cười.



Đúng là thiếu ngược mà! Hồ tổng hít sâu một hơi, sau đó….



Cảnh xuân vô hạn, rất X rất XX.



Lúc này, em zai đang vô cùng nhu thuận ăn tôm! Thực ra cậu rất thèm con cua lớn ở giữa bàn! Nhưng cậu là thiếu niên u buồn mà! Cho nên đành phải khí chất dùng đũa ăn cơm!



“Không ngờ cậu lại là bạn trai của anh Triển Phong.” Kiều Sở sùng bái lại kích động, “Tôi rất thích tranh của cậu đó!”



“Thiệt hả?” Em zai cười đến vô cùng ngây thơ, “Hôm nào tôi đưa bạn đến phòng tranh của tôi nha!”



“Ừ!!!!” Kiều Sở liều mạng gật đầu, rõ ràng vô cùng hứng thú!



Ngược lại, Lục Triển Phong và Lục Triển Vũ xấu hổ, anh em hai người không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm.



“Sao hai người không nói gì?” Em zai cảm thấy bất mãn, sao lại có anh em như vầy chớ! Quan hệ của mình với anh zai thưn êu rõ ràng tốt như vậy! Anh em ruột tính toán cái gì chứ!



“Có gì nói đâu.” Giọng Lục Triển Vũ lãnh đạm.



“Có rất nhiều chuyện để nói mà!” Em zai rất nghiêm túc, “Ví dụ như chuyện hồi bé của hai người, tôi cá là anh trai chắc chắn sẽ giúp em trai oánh nhau!”



“Thôi đi, hồi nhỏ anh ta chỉ biết đọc sách, đánh nhau đều do tôi làm.” Lục Triển Vũ khinh thường, “Có lần đi thi cấp một, anh ta bị đàn anh cấp hai lấy gạch chọi vỡ đầu, là do tôi đi báo thù thay.”



“Thiệt hả?” Em zai ngạc nhiên.



“Phải.” Lục Triển Phong gật đầu, “Từ nhỏ Triển Vũ rất tốt với anh.”



“Thôi đi, đừng nhắc lại quá khứ.” Lục Triển Vũ bực mình.



“Có anh em thật tốt!” Em zai cảm khái, “Hơn nữa tôi cá, anh trai chắc chắn không trấn tiền tiêu vặt của anh!”



“Anh ta cũng có, sao phải cướp của tôi?” Lục Triển Vũ nhíu mày.



“Anh tui sẽ làm như vậy!” Lòng em zai rỉ máu, “Ảnh chẳng những cướp tiền tiêu vặt của tui, còn cướp cả chocolate tui thích nữa!”



Kiều Sở giật mình, “Cậu đang nói tổng giám đốc tập đoàn Cố thị? Thường xuyên xuất hiện trên kênh tài chính và kinh tế?!”



Chênh lệch này… quá lớn rồi