Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 67 : Kẻ vui người 囧

Ngày đăng: 07:20 19/04/20


“Tuy ảnh rất hay đoạt đồ ăn vặt của tui, nhưng tui rất thích ảnh!” Em zai vô cùng kiên định!



Lục Triển Vũ cố thôi miên mình không để ý đến cậu.



“Có anh zai thiệt tốt!” Vẻ mặt em zai nghiêm túc.



Lục Triển Vũ cầm cốc lên uống nước.



“Cho nên anh không nên khó chịu như vậy nữa!” Cố Hi nâng quai hàm, thở dài tiếc nuối, “Tôi không có mẹ, anh có mẹ mà không biết quý trọng!”



Lục Triển Vũ tiếp tục im lặng.



“Nên, cuối tuần này, dẫn Sở Sở về nhà đi!” Em zai vỗ vai một chút, “Quyết định vậy ha!”



Lục Triển Vũ nhíu mày, “Cậu dựa vào đâu mà đòi quyết định thay tôi?”



Em zai kiêu ngạo nghĩ, vì tui là chị dâu của anh đó!!!!



Nhưng cậu không nói ra, vì cậu cảm thấy hơi xí hổ!!!!



Vì thế em zai chờ mong nhìn về phía nam dâm nhà mình.



“Về nhà một chuyến đi, dù sao em cũng không thể thế này mãi được.” Giọng Lục Triển Phong rất thành khẩn.



“Đúng vậy, chuyện qua lâu rồi, em không tức, anh tức cái gì?” Kiều Sở cũng khuyên hắn.



“……” Lục Triển Vũ không trả lời, nhưng cũng không từ chối, gián tiếp cam chịu.



“Uống một chén na?!” Đại công cáo thành, em zai mừng húm đề nghị!



Sau đó anh em họ Lục tập thể hết hồn, đồng thanh nói, “Không cho em/ cậu uống!”



Em zai cảm khái, “Đúng là song sinh na, tui với anh zai chưa từng hiểu nhao như vại!”



Lục Triển Vũ rít gào trong lòng, chuyện đó với chuyện hiểu nhau liên quan cái lông gì, tối hôm qua cậu cắn ông một cái giờ vẫn còn dấu răng đấy!!!!



Nếu đã quyết định sẽ về nhà, khoảng thời gian sau đó thoải mái hơn nhiều. Trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, Lục Triển Vũ cũng nói nhiều hơn. Em zai cảm thấy mình vô cùng giỏi. Vì thế tâm tình vô cùng tốt! Điều duy nhất không tốt chính là không thể dùng tay ăn cua bự, cũng không thể hung ác gặm móng giò. Chỉ có thể tao nhã dùng đũa gắp rau cải!



Tiểu thanh tân gì đó thiệt là chíu khọ… Em zai vô cùng tiếc nuối, trơ mắt nhìn phục vụ bàn dọn bát đũa về, ánh mắt vô cùng cơ khát.



Sau khi cơm nước xong, Lục Triển Vũ và Sở Sở ra về trước, em zai ngồi trong xe của bác sĩ Lục, vẫn còn say mê nhớ đến cua bự!



“Giờ đưa em về nhà trước?” Lục Triển Phong hỏi cậu.



“Không muốn về đâu.” Em zai vô cùng vô cùng luyến tiếc không muốn rời xa nam dâm đập chai nhà mình, y như sinh li tử biệt!



“Vậy làm sao bây giờ?” Bác sĩ Lục biết rõ còn hỏi.



Em zai xấu hổ cúi đầu.



Lục Triển Phong ngầm hiểu, một cước đạp chân ga đưa cậu về nhà mình.



Ba Cố đang ở nhà xem TV, đột nhiên nhận được tin nhắn của đứa con nhỏ —— Đêm nay con ở phòng trưng bày tranh bận chút việc, không về nhà ngủ đâu! (^o^)/ (Nghiêm túc PS: con thực sự thực sự, không có ở cùng bác sĩ Lục đâu!!!!)



“Nó cảm thấy ba sẽ tin?” Ba ba bất mãn, quá coi thường chỉ số IQ của người ta rồi!



Nhưng Cố tổng không đếm xỉa đến ông, bởi vì vợ yêu đang muốn đi luôn, anh phải giúp thu dọn hành lý! Đầu tiên là nhét dép vịt vào, sau đó lại nhét áo ngủ gấu nhỏ, cuối cùng nhét cả gối đầu vào luôn!



“Sao lại mang theo mấy thứ này?” Lưu Tiểu Niên đần mặt, “Có cả một bộ áo ngủ của anh!”



“Nhỡ em nhớ anh, có thể mặc đi ngủ!” Cố tổng lo lắng vô cùng vô cùng chu đáo!



“……” Lưu Tiểu Niên không biết phải nói gì nữa.



Đợi đến khi Cố Khải thu dọn xong đã là mười giờ tối, sau khi tắm xong ôm vợ yêu vào ổ chăn, anh cảm thấy vô cùng không nỡ! Vì thế vừa cảm khái vừa lần mò cởi áo ngủ vợ yêu.


Lâm Bình Bình tiếp nhận muôi, cảm thấy như vậy… Thực ra rất tốt.



Trong tiểu khu có rất nhiều cây, khi đèn đường chiếu xuống có hơi u ám. Hồ Vân Phi vừa đi vừa nghĩ, hôm nào đó tìm cơ hội để tiểu yêu nghiệt tự đi về một chút, tốt nhất dọa đến mặt mày tái mét, sau đó cả tối ỷ lại trong lòng mình gì đó thiệt toẹt zời!



Hồ tổng sờ sờ cằm, cảm thấy ý kiến này cũng hay! Đại khái do xuất thần quá, ngay cả tiếng gió phía sau cũng không chú ý tới, sau đó… Đầu bị thứ gì đó đập một phát!



Tập kích bắt cóc? Đây là phản ứng đầu tiên của Hồ Vân Phi, vì thế hắn theo bản năng xoay người ra sau tung một đấm!



“Thằng nhãi này trong mắt không có cha mày nữa hả!” Một tiếng rống giận chao đảo đất trời cất lên!



Phắc! Hồ tổng vội vàng thu tay, nắm đấm dừng lại cách mũi ông Hồ một khoảng ngắn!



“Ba.” Hồ Vân Phi bất đắc dĩ, “Lần sau đừng có đánh lén con được không? Ba không đánh lại con, đừng để con ngộ thương ba, giống lần trước bị gãy mũi phải đi bệnh viện.”



“Nửa tháng không về nhà! Mẹ mầy còn tưởng mầy bị bắt cóc!” Ba Hồ thở dốc!



“Có cần khoa trương như vậy không?” Hồ Vân Phi bất đắc dĩ đỡ lấy ông, “Không phải con thường gọi điện về sao.”



“Điện thoại có thể so với người thật?!” Ba Hồ trừng mắt, “Ờ, mẹ mầy nhớ mầy, mầy lại để bà cầm điện thoại xem mầy?!”



“Được rồi được rồi, con sai được chưa?” Hồ Vân Phi dỗ ông, “Sao ba đến mà không nói một câu?”



Ba Hồ vô cùng ngang ngược, “Mẹ con nói, lâu vậy mà không về nhà nhất định bị hồ ly tinh mê hoặc! Muốn ba lén lút đến đây kiểm tra!”



Ông phắc! Da đầu Hồ Vân Phi căng thẳng, “Không phải vậy chớ?”



“Đoán trúng rồi?” Ba Hồ cảnh giác, quyết đoán trèo lên lầu, “Ba đi xem một chút.”



“Đừng mà.” Hồ Vân Phi vội vàng ngăn cha mình, “Con trai ba hơn ba mươi rồi, chuyện này rất bình thường, ba đừng xen vào được không?”



“Không được!” Ba Hồ trừng mắt, “Vợ của con ông mà ông không được nhìn?”



“Chờ đến khi xác định rồi mang đến cho ba xem.” Hồ Vân Phi không ngừng than khổ, tuy trong nhà cũng biết tính hướng của mình, nhưng đột nhiên trắng trợn để ông gặp Lâm Bình Bình, hậu quả nhất định vô cùng thảm thiết!



“Người ta dọn đến đây ở với con?!” Ba Hồ kinh sợ, “Con gái nhà ai, sao lại tùy tiện như vậy!”



“Cậu ấy không phải con gái.” Thấy ông ba nhà mình đã ấn nút xuống thang máy, Hồ Vân Phi đành phải kiên trì chống đỡ.



“……” Ba Hồ trong lòng lập tức xoắn xuýt.



“Ba?” Hồ Vân Phi thử gọi ông một cái, “Mọi người hẳn là… đều biết rồi?”



Ba Hồ còn đang xoắn xuýt, tuy nhiều năm như vậy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe được chính miệng con trai nói, vẫn cảm thấy ngũ vị tạp trần.



“Con thực sự không có cảm giác với phụ nữ.” Hồ Vân Phi đã nghĩ qua vô số lần, chính thức come out với gia đình như thế nào, chỉ có điều không đoán được thế mà mình sẽ ở trong thang máy qua loa thế này.



Thang máy lên tầng mười bảy, ba Hồ thở dài thật sâu, chậm rãi ra khỏi thang máy.



“Lát nữa gặp người ta… Đừng mắng em ấy.” Hồ Vân Phi cẩn thận nói.



Ba Hồ vô lực phất tay, ngầm chấp nhận.



“Không sao chứ?” Hồ Vân Phi chột dạ nhìn.



“Không sao.” Ba Hồ suy yếu.



“Ba.” Hồ Vân Phi khẩn trương, cha hắn vốn khỏe mạnh, giờ lại mang bộ dáng không bình thường này… Vì thế hắn không nhịn được hỏi đến cùng, “Thực sự không sao?”



Ba Hồ hít sâu một hơi, sau đó….



“Không sao mới là lạ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”



Hồ tổng bị dọa đến toàn thân cứng đờ, vội vàng đỡ lấy cha mình.



“Quên đi, mở cửa.” Hét một câu phát tiết xong, ba Hồ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vì thế ông uy vũ đứng trước cửa, “Ba muốn nhìn xem, mầy yêu người như thế nào.”