Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 68 : Rốt cuộc là ai gọi điện thoại

Ngày đăng: 07:20 19/04/20


Sau khi cánh cửa mở ra, Lâm Bình Bình đang bê bát canh đặt lên bàn ăn, lưng hướng về phía cửa, cho nên không phát hiện có ba Hồ.



“Khụ!” Ba Hồ bất mãn ho khan một chút.



Bóng lưng Lâm Bình Bình cứng đờ, cảm thấy âm thanh này không giống Hồ Vân Phi, chẳng lẽ là…. Trộm?!



Hu! Cổ Tiểu Bạch Liên rụt lại, trong đầu đang nhanh chóng tự hỏi có nên lấy bát canh trong tay làm vũ khí đột nhiên xoay người hất qua không!



“Bình Bình.” Thấy cậu vẫn ngu ngơ đứng bất động, Hồ Vân Phi đành phải lên tiếng.



Hô…. Tiểu Bạch Liên thở phào, đặt bát canh lên bàn rồi quay đầu lại, đúng! Vậy! Cậu thấy ông Hồ đang tỏa khí phách mạnh bạo! Đang so khí phách với Hồ tổng luôn!



Tình, tình huống gì đây? Tiểu Bạch Liên lập tức sửng sốt, dùng ánh mắt hỏi nam dâm nhà mình. (chs tớ thích để là ‘nam dâm’:v)



“Giới thiệu một chút, đây là ba anh.” Hồ Vân Phi giả vờ bình tĩnh, thực ra vô cùng căng thẳng! Cái gọi là núi cao có núi cao hơn, dù Hồ tổng tà mị cuồng quyến, nhưng vẫn có người cao tay hơn, ví dụ như cha ruột hắn!



Ba?! Đạo não Tiểu Bạch Liên ngừng hoạt động, tay run lên, suýt ném luôn cái thìa đi, vì vì vì cái răng gì hắn ra ngoài mua lọ dầu mè, trở về dắt theo một ông ba! Chuyện này, chuyện này, chuyện này quá vô lý! Mình còn đang mặc cái tạp dề buồn cười như thế, làm sao có thể gặp mặt phụ huynh chứ!



“Cùng ăn cơm trước đã.” Hồ Vân Phi đưa ba mình đến bàn ăn, thuận tiện nháy mắt với Lâm Bình Bình.



Tiểu Bạch Liên căng thẳng đến run cả tay! Mặc dù cậu cũng chẳng biết sao mình lại run! Ngơ ngác lướt về phòng bếp xào rau cải, suýt lấy ớt thay muối, đúng vậy nhầm lẫn tai hại!



“Đừng sợ, ba anh chắc chắn sẽ thích em.” Thừa dịp bê thức ăn, Hồ Vân Phi nhỏ giọng an ủi cậu.



“Em có thể về nhà trước không?” Lâm Bình Bình cảm thấy mình sắp hôn mê đến nơi.



“Em dám!” Hồ tổng trợn mắt!



Lâm Bình Bình nước mắt đầy mặt, bê đĩa rau ra khỏi bếp.



Ông Hồ ngồi ở phòng ăn nhìn kịch câm trong phòng bếp một lúc lâu, không có ấn tượng đặc biệt với Lâm Bình Bình, cảm xúc duy nhất là, sao đàn ông mà lại giống hồ ly tinh thế! Cằm V-line gì đó, mắt hoa đào gì đó… Bảo sao mê hoặc được thằng con thổ phỉ nhà mình!



Bầu không khí trên bàn ăn không thoải mái, Lâm Bình Bình sau khi rụt rè gọi một tiếng ‘bác trai’ xong cũng không biết nói cái gì, chỉ cúi đầu ăn cơm trắng! Hồ Vân Phi múc cho ông ba mình một bát canh cá, trong lòng đại nghịch bất đạo rít gào ba mau cúi đầu ăn cơm đi! Đừng có nhìn chằm chằm con dâu ba như thế! Con trai ba còn chưa theo đuổi được người ta hoàn toàn đâu! Nếu bị dọa sợ chạy mất thì phải! Làm! Sao!



Ông Hồ nhìn con dâu một chút, uy nghiêm hắng gọng chuẩn bị nói chuyện, thấy Lâm Bình Bình bị dọa đến run cả tay, thịt viên rơi bẹp xuống bát!



……



Hồ Vân Phi sờ sờ đầu cậu, sau đó dùng ánh mắt oán niệm nhìn ba mình —— Không làm sao ho khan cái gì!



Ông Hồ tỏ vẻ vô tội, người này nhát gan quá! Thực ra ba được xem như là bậc phụ huynh cởi mở đó! Vốn định dạy bảo một chút, nhưng vì ánh mắt thằng con nhà mình quá mức quái dị, vì thế ba Hồ đành phải cúi đầu uống canh, đòe mòe muỗng đầu tiên khiến ông kinh ngạc vô cùng! Hương vị này quen thuộc quá!



“Cậu làm?” Ba Hồ hỏi con dâu mình.



Lâm Bình Bình sửng sốt, vừa định bảo không phải, lưng bị nhéo nhẹ một cái.



Tiểu Bạch Liên đành phải mặt dày ngầm thừa nhận.



“Ngon?” Hồ Vân Phi hỏi ông ba nhà mình.



Ba Hồ uống thêm một ngụm, càng ngạc nhiên hơn! Rõ ràng y chang hương vị bạn già của mình làm!



Thực ra chuyện này quá bình thường, bởi vì tay nghề bếp núc của Hồ Vân Phi đều do mẹ truyền lại, chẳng qua bình thường lười làm, cho nên ba Hồ quên luôn việc con mình biết nấu cơm! Hơn nữa ban nãy bước vào nhà, Lâm Bình Bình đang đeo tạp dề bưng bát canh, cho nên ông đương nhiên cho là cả bàn đồ ăn này đều do Lâm Bình Bình làm.



Năm đó mẹ Hồ cũng dựa vào một bát canh cá hồ tiêu này mà thành công tóm được ba Hồ! Sau đó nhanh chóng làm đám cưới, cho nên mới nói vị trí bát canh ở Hồ gia vô cùng cao cả!



Chẳng lẽ thằng con mình cũng chết đứ đừ vì một bát canh? Ba Hồ vô cùng bi thương nghĩ.



Lâm Bình Bình thấp thỏm nhìn Hồ Vân Phi —— Vì sao ba anh lại ngẩn người?



Hồ Vân Phi gắp cho cậu một miếng đậu —— Ngoan, ăn đi.



“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Ba Hồ đột nhiên hỏi.



“Hai mươi lăm.” Lâm Bình Bình mau chóng nuốt đồ trong miệng xuống.



“Cha mẹ hiện tại đang làm gì?” Ba Hồ rất uy phong.



Hồ Vân Phi yên lặng đòe mòe, ba là đồ lỗi thời!



“Thầy giáo ở trường đại học.” Lâm Bình Bình tuy cảm thấy đoạn hội thoại này rất kì lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Vâng!!!!” Cố Hi ra sức gật đầu, cảm thấy người yêu mình tốt vô cùng!



TV trong phòng ngủ rất lớn, em zai dựa vào lòng bác sĩ Lục, hưng trí bừng bừng xem chương trình tà ác, chẳng phù hợp chút nào với khí chất tiểu tươi mát của cậu!



“Ngủ đi, muộn rồi.” Lục Triển Phong xoa xoa mặt nhỏ của cậu.



“Không mệt!” Em zai quả quyết từ chối.



“Không mệt cũng phải ngủ!” Lục Triển Phong tắt TV.



“Em chưa thấy vẻ mặt của vị khách số ba mà!” Em zai khẩn trương.



“Không cho xem nữa!” Lục Triển Phong tắt đèn đầu giường, ôm cậu chui vào ổ chăn.



Nhưng em zai thực sự không mệt! Vì thế cậu cởi khuy áo ngủ của Lục Triển Phong, dán mặt lên cọ cọ.



“Lại sao vậy?” Lục Triển Phong vừa bó tay vừa buồn cười.



“Cơ ngực thiệt tốt!” Em zai khen ngợi, sau đó móng vuốt từ từ đi xuống, nghiêm túc nói, “Chúng ta thử cơ bụng một chút!”



…..



“Cơ bụng ở chỗ nào?” Một phút sau, bác sĩ Lục kiềm chế hỏi, âm thanh rõ ám muội.



Em zai cảm thấy cảm giác thành công! Vì thế tay cậu càng càn rỡ, đặt tay trên quần lót của Lục Triển Phong!



“Ngủ!” Lục Triển Phong nắm lấy cổ tay cậu.



Mỹ sắc trước mặt, thế mà ảnh có thể lạnh lùng như vậy! Em zai không ngừng cố gắng, xoay người cưỡi lên người hắn!



Hô hấp của bác sĩ Lục biến đổi.



Em zai ảo tưởng mình là hồ ly tinh, sau đó thở gấp tiêu hồn một chút, còn đung đưa eo nhỏ!



Sau đó như dự đoán, bác sĩ Lục thú tính quá độ! Em zai thành công bị đẩy xuống!



Nhưng do bác sĩ Lục lại thú tính quá độ, dùng sức lớn đẩy em zai xuống giường!



Phắc!



Em zai bất ngờ không kịp đề phòng hét lên một tiếng, đầu đập vào tủ giường, làm cốc nước trên tủ lung lay, bẹp một cái đổ lên đầu cậu!



“Tiểu Hi!” Lục Triển Phong bị dọa sợ!



Em zai ai oán nhìn hắn, miệng bẹt bẹt, ủy khuất khóc luôn!



“Đừng khóc đừng khóc.” Lục Triển Phong vội vã ôm cậu về giường, xé quần áo giúp cậu lau khô.



Em zai vừa khóc vừa lấy hai bông cúc ra khỏi áo ngủ —— là cái thứ ngâm trong cốc nước kia.



Lục Triển Phong lau khô cho cậu, sau đó ôm vào lòng dỗ dành, vẻ mặt kì ảo —— hắn thực sự rất muốn cười! Nhưng không dám cười! Cho nên nhịn lại rất vất vả!



“Anh cố tình!” Em zai khóc nức nở lên án hắn.



“Sao anh lại cố tình đẩy em xuống giường được.” Lục Triển Phong hôn nhẹ mặt cậu, “Không được nói lung tung!”



“Đúng là anh cố tình!” Em zai đau lòng gần chết, sao lại mất mặt như thế! Biết thế còn ra sức câu dẫn ảnh! Kết quả mông mình hôn sàn! Mất mặt không chịu nổi! Nhất định đây là nỗi nhục không thể xóa nhòa!



“Được được, cho em đánh một chút.” Giọng Lục Triển Phong ôn nhu.



Em zai vẫn đang nghẹn ngào không dứt! Vô cùng vô cùng buồn bực!



Lúc này, cần bác sĩ Lục cuồng dã đẩy ngã mình, sau đó nói vài câu như ‘tiểu yêu tinh em, còn khóc nữa cẩn thận anh trói em lại hung hăng trừng phạt’ gì đó, mới ăn khớp với ảo tưởng của em zai!



Nhưng! Thế! Mà! Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc! Điện thoại em zai reo lên! Bởi vì em zai là tiểu thanh tân! Cho nên không dùng nhạc chuông khác! Vẫn chỉ dùng tiếng ting ting gốc trong điện thoại. Trong cảnh đêm khuya vắng vẻ nghe thấy có vẻ rất thê lương!



Vì thế em zai thành công bị dọa sợ, nửa đêm còn ai gọi điện nữa chứ!



Thiệt! Đáng! Ghét! Mà!