Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 69 : Đời người thiệt trùng hợp

Ngày đăng: 07:20 19/04/20


Em zai vốn định hung ác cúp máy, nhưng cậu không làm thế! Vì điện thoại hiện tên ba cậu!



Sau đó em zai đành phải tạm thời nuốt giọng nghẹn ngào vào, vô cùng vô cùng sôi nổi nhấc máy, “Ba, sao lại gọi nữa?”



“Anh con có ở đó không?” Giọng ba ba vô cùng lo lắng!“Không… Không có.” Em zai khẩn trương ngồi thẳng dậy! Chẳng lẽ ba mình nửa đêm đi kiểm tra phòng? Miệng hỏi anh có nhà không, thực ra hàm nghĩa hỏi con có nhà không, có phải con chạy đến chung sống với bạn trai ôn nhu không!!!!!



Đòee mòe đúng là quanh co! Em zai bất giác siết chặt điện thoại! Cảm thấy thấp thỏm!



“Không là tốt rồi.” Ba Ba nhẹ nhàng thở ra.



Không, không là tốt? Em zai buồn bực, “Xảy ra chuyện gì?”



“Ba làm mất thuốc dị ứng của Tiểu Niên!” Câu nói của ba ba đầy giật gân.



“Gì?!!!!!!!!!!” Em zai gào lên! Lập tức đứng bật dậy!



Bác sĩ Lục nghẹn họng, nhìn Cố Hi không mặc gì đứng trước mặt, còn nghiêm túc xoa thắt lưng!



Hình ảnh này thực sự…. Không biết nên nói gì.



“Con đừng có gào lên như thế!” Ba ba rít gào, “Ba lại tìm được rồi!”



Phắc… Em zai thở phào, ngồi xuống giường, bất mãn oán giận ba mình, “Sao một câu mà ba phải chia ra nói như vậy!” Tìm được rồi, còn khẩn trương cái nỗi gì! Còn nửa đêm nửa hôm gọi điện! Còn chặt đứt cảm xúc mãnh liệt của con mình!



Nhưng ba ba tiếp tục thở ra mấy câu giật gân khác, “Ba tìm được trong bệnh viện!”



“Bệnh viện?” Em zai lại hoảng sợ ‘vèo’ phát đứng lên!! Đòe mòe vừa mới đi chưa đến hai ngày đã nhập viện?!



Lục Triển Phong: …



Ba ba rất vô tội, “Điện thoại nó bị mất, được người ta dẫn đến cục cảnh sát, ở đó ăn nửa cái pizza nhân hải sản.”



“Sau khi biết được anh con nhất định sẽ gào thét.” Em zai đồng tình với ba mình, “Có lẽ sẽ tịch thu bộ cờ nhảy thủy tinh của ba.”



“Nó dám!” Ba ba gầm lên.



Lỗ tai em zai ong ong, “Chị dâu không sao chứ?”



“Không sao, chỉ có mặt sưng vêu thôi.” Ba ba chỉ thị thằng con nhỏ, “Nó nói trong tủ đầu giường có một cái lọ to màu lam, là thuốc dị ứng trước bác sĩ kê cho, để phòng ngừa, con lén mang chuyển phát cho ba.”



“Con biết rồi!” Em zai vừa nói vừa vô cùng mong ngóng nhìn Lục Triển Phong —— bởi vì cậu có chấp niệm rất to nhớn với cảnh tượng này! Thường xuyên ảo tưởng lúc mình đang nghiêm túc nghe điện thoại, được ngừi eo tà ác mơn trớn thân thể, vì thế lý trí và lửa tình hãm sâu dày vò nhau không thể thoát khỏi, giọng cũng bắt đầu run rẩy!



Giả thiết này, ngẫm lại đòe mòe tốt vỡi nha!!!!!!!!!!!!



“Ba cúp máy trước.” Ba ba định đi nấu cháo cho con dâu.



“Ba đừng cúp vội!!!!!” Em zai lập tức khẩn trương!



“Vì sao?” Ba ba chẳng hiểu gì cả, “Con định nói gì với ba nữa?”



Vì bác sĩ Lục không chịu hung hăng giày vò con!! Em zai trong lòng rít gào!! Cho nên ba không được cúp!! Ba cúp máy rồi làm sao con vừa nói chuyện điện thoại vừa ủy khuất run rẩy được!!!



“Con làm sao ế?” Ba ba cảm thấy đứa con nhỏ nhà mình có hơi khác thường.



Em zai dứt khoát kéo tay bác sĩ Lục đặt giữa hai chân mình!



Lục Triển Phong: ……



“Con cũng muốn sang Mỹ ở một thời gian.” Em zai vừa nói cho có lê, vừa ấn tay hắn không cho buông ra!



Khóe miệng Lục Triển Phong giương lên, cuối cùng không nhanh không chậm hoạt động.



Em zai lập tức cảm thấy rất thoải mái! Nhưng còn xa mới thoải mái đến nỗi run rẩy, vì thế tỏ ra bất mãn, đòe mòe chẳng giống tiểu thuyết viết gì cả! Bác sĩ Lục quá ôn nhu, chẳng cuồng dã chút nào sất! Vì thế em zai dứt khoát nằm thẳng xuống giường, một tay cầm di động, tay kia damdang mơn trớn hạt đậu nhỏ của mình!



Quả nhiên Lục Triển Phong bị oánh trúng, động tác tay cũng nhanh hơn một chút!



Em zai hô hấp dồn dập, khẽ cắn môi!



Mà ba ba chẳng biết gì vẫn đang vô tội hỏi, “Con sang Mỹ làm gì?”



“Ngắm lá rơi.” Em zai bắt đầu nói nhảm, tóm chặt lấy ra giường, rất rất rất muốn rên rỉ ra!



“… Con không sao chứ?” Ba ba hết hồn.



“Vâng.” Em zai hối hận khi đùa kiểu này, vì cậu cảm thấy mình hold không nổi! Cho nên liều mạng vét nốt lý trí cuối cùng nói với ba mình “Không sao con đi ngủ đã chào ba!”



“Không chơi?” Thấy cậu cúp máy, Lục Triển Phong cười xấu xa hỏi.



Em zai hai mắt rưng rưng nhìn hắn, vô cùng vô cùng điềm đạm đáng yêu! Đòe mòe kích thích vỡi! Rõ ràng không phải là tiểu! Thanh! Tân!



Lục Triển Phong cầm tuýp dầu bôi trơn đổ ra tay. Em zai thẹn thùng nhắm mắt lại, sau đó… Điện thoại lại reo!



Em zai luống cuống cầm lên, lại là ông ba nhà mình!



“Alo!” Em zai hung ác ấn nghe!




“Sao cậu biết?” Lưu Tiểu Niên hoảng hốt.



“Tôi là Tiểu Dương nè, cậu còn nhớ không?” Diệp Thanh ngạc nhiên vui mừng.



“Tiểu Dương?” Lưu Tiểu Niên cảm thấy hình như trong trí nhớ của mình có in dấu cái tên này.



“Lần tai nạn ô tô đó, chúng ta cùng ngồi một xe.” Diệp Thanh nhắc nhở cậu.



“A, tôi không nhớ rõ lắm.” Lưu Tiểu Niên áy náy.



“Không sao, tôi biết cậu bị thương ở đầu.” Diệp Thanh rất rộng lượng, “Trước đó chúng ta là bạn tốt nha, đáng tiếc sau này cậu lại không nhớ tôi nữa.”



“Thật hả?” Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên vui mừng, “Cậu biết tôi mất trí nhớ?”



“Đương nhiên rồi.” Diệp Thanh bật cười, “Tôi bị thương nhẹ hơn cậu, lúc đó cậu hôn mê mấy ngày mới tỉnh, chúng ta cùng được chuyển đến cô nhi viện mới, khi thầy đặt tên này cho cậu, tôi đứng cạnh.”



“Tôi không nhớ rõ lắm.” Lưu Tiểu Niên cảm thấy hắn vô cùng thân thiết!



“Sau đó tôi được người bác họ nhận nuôi, cho nên không liên lạc nữa.” Diệp Thanh nhìn cậu cười, “Nhưng tôi vẫn nhớ cậu.”



Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình xúc động đến ngất mất! Thế mà gặp được người biết quá khứ của mình nha!



“Đúng rồi, sao cậu lại sang Mỹ?” Diệp Thanh hỏi cậu, “Tôi sang bên này du học.”



“Tôi đi cùng bác trai.” Lưu Tiểu Niên không biết nên lấy lý do gì giải thích chuyện mình sang Mỹ, đành phải tùy tiện tìm một cái cớ.



“Cậu cũng tìm được người thân rồi?” Diệp Thanh hỏi.



“Ừ… là cha của người bạn tốt trước đây.” Lưu Tiểu Niên hơi quẫn.



“Tiểu Niên!” Ba Cố đứng phía trướng vẫy tay với cậu.



“Bác trai tìm tôi, tôi đi trước.” Lưu Tiểu Niên vội vàng viến lên tay hắn số di động của mình, “Đây là số tôi, nhớ tìm tôi nhé!”



Diệp Thanh gật đầu, nhìn theo bóng dáng cậu chạy đi.



“Người đó là ai?” Ba Cố hỏi cậu.



“Là bạn cùng cô nhi viện với cháu!” Lưu Tiểu Niên rõ ràng rất phấn khởi, “Cháu không nhớ cậu ấy, nhưng cậu ấy lại biết cháu, còn biết cháu bị tai nạn xe, biết thầy đặt tên cho cháu, biết cháu mất trí nhớ!”



“Thật?” Ba Cố cũng rất bất ngờ.



“Đúng là trùng hợp!” Lưu Tiểu Niên vô cùng vui vẻ!



“Hay khi nào có thời gian cùng nhau đi ăn đi.” Thấy cậu phấn khởi như vậy, ba Cố cũng vui vẻ.



“Vâng!” Lưu Tiểu Niên ra sức gật đầu, ngốc ngốc gật đầu.



Vốn định mời hắn tối mai đến nhà ăn cơm, không ngờ giữa trưa nhận được điện thoại.



“Có thể ra ngoài uống cafe không?” Diệp Thanh mời cậu.



“Nhưng mặt tôi vẫn sưng.” Lưu Tiểu Niên soi gương, cảm thấy hơi 囧, “Hay cậu đến nhà tôi?”



“Được đó.” Diệp Thanh vui vẻ nhận lời.



“Vậy cậu ghi địa chỉ nè.” Lưu Tiểu Niên mở quyển vở nhỏ ra, định đọc, Diệp Thanh đã cười cắt lời cậu, “Tôi biết rồi.”



“Sao cậu lại biết?” Lưu Tiểu Niên giật mình.



“Sáng thấy Cố tiên sinh, ông ấy rất nổi tiếng ở đây.” Diệp Thanh trả lời, “Rất từ ái lại thích làm từ thiện.”



“Thiệt hở?” Lưu Tiểu Niên hơi bất ngờ, vốn tưởng ba Cố là một ông lão bướng bỉnh, quên luôn chuyện ông một tay gây dựng Cố thị.



“Quyết định vậy nha, một tiếng sau tôi tới tìm cậu.” Diệp Thanh nói.



“Ừa.” Lưu Tiểu Niên cúp máy, vào bếp chuẩn bị hoa quả và điểm tâm — ba Cố đưa vợ con đi tham gia hoạt động rồi, trong nhà chỉ có mình cậu.



Một tiếng sau, chuông cửa vang lên, Diệp Thanh mang theo mấy món bánh ngọt xuất hiện trước cửa.



“Làm phiền cậu mang quà đến rồi.” Lưu Tiểu Niên vội vàng để hắn vào phòng khách.



“Đừng khách sáo.” Diệp Thanh cười, “Nhưng mà hết cách, lần đầu đến nhà cậu.”



“Muốn uống trà gì?” Đại khái do nguồn gốc xâu xa, Lưu Tiểu Niên không có nhiều cảm giác ngăn cách với hắn, ngược lại cảm thấy rất thân thiết.



“Hồng trà được rồi.” Diệp Thanh cũng rất tự nhiên, nhận lấy cái khay trong tay cậu, “Lúc tai nạn đó, tôi còn nghĩ mình sẽ chết, không ngờ giờ còn ngồi đây uống trà được.”



“Chuyện trước đây tôi không nhớ rõ lắm.” Lưu Tiểu Niên ngồi bên cạnh hắn, “Cậu có thể nói cho tôi biết không?”



“Tất nhiên.” Diệp Thanh bóc một quả cam, “Khi đó chúng ta hay dính với nhau, cùng ăn cùng ngủ, thầy còn bảo hai đứa giống anh em. Đáng tiếc sau tai nạn cậu quên mất tôi, khi bác tôi đến đón, tôi khóc om sòm, cậu thì ngồi trên giường, ngốc ngốc nhìn tôi.”



Lưu Tiểu Niên bị trêu cười ra, có người kể lại chuyện quá khứ của mình, thực sự rất tốt na.