Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 70 : Bác sĩ Lục dán sai nhãn

Ngày đăng: 07:20 19/04/20


“Cậu sao rồi? Giờ có nhớ được gì không?” Diệp Thanh hỏi cậu.



“Ừm, đã mười mấy năm rồi.” Lưu Tiểu Niên rất uể oải, “Hơn nữa có lẽ tôi vĩnh viễn không thể nhớ lại được, ngay cả bác sĩ cũng nói vậy.”



Tuy như bây giờ cũng tốt lắm, nhưng đời người thiếu mất gần mười năm, ít nhiều gì cũng sẽ thấy tiếc nuối.



“Vậy sao cậu tìm được Cố tiên sinh?” Diệp Thanh tò mò.



“Là con trai của bác Cố tìm được tôi.” Lưu Tiểu Niên rót thêm trà cho hắn, “Anh ấy nói năm đó sau khi gia đình tôi gặp tai nạn, anh ấy và bác Cố vẫn luôn tìm tôi, nhưng vì lúc đó trẻ bị bỏ rơi thì nhiều, hệ thống tin tức của các cô nhi viện lại không hoàn thiện, hơn nữa tôi còn bị tai nạn mất trí nhớ nên mãi không tìm được tôi; mãi cho đến khoảng thời gian vừa rồi anh ấy mới tình cờ nghe được một chút tin tức, vì thế đến cô nhi viện tìm được tôi.”



“Cố Khải?” Diệp Thanh hỏi.



“Sao cậu biết?” Lưu Tiểu Niên giật mình.



“Hay xem web kinh tế tài chính trong nước, nên tôi biết vài chuyện.” Diệp Thanh cười cười, “Cậu nói anh ấy tìm cậu mười mấy năm?”



“Ừ, anh ấy nói hồi bé chúng tôi là bạn tốt.” Tuy Lưu Tiểu Niên có thiện cảm với hắn, nhưng cũng không não tàn đến độ vừa gặp mặt đã công khai quan hệ của mình và Cố Khải, cho nên trả lời rất mơ hồ.



Nhưng Diệp Thanh không nể mặt cậu, thở ra một câu hỏi khiến người ta ngạc nhiên, “Cậu là người đồng tính?”



Lưu Tiểu Niên suýt phun sữa, “Hả?” Sao hắn hắn hắn biết được tính hướng gì đó đâu có viết trên mặt hay tại mình vừa nhìn đã nhận ra là một tiểu 0 cô đơn lạnh lẽo hả mình vẫn rất ngay thẳng mà! Liếc mắt nhìn ra gì đó tuyệt đối không có khoa học!



“Trên mạng chỗ nào cũng có tin đồn, tôi không muốn biết cũng khó.” Diệp Thanh buồn cười nhìn cậu, “Cậu đừng căng thẳng.”



“Cậu sẽ không đi bán tin tức cho phóng viên chứ?” Lưu Tiểu Niên cẩn thận hỏi.



Diệp Thanh lắc đầu, “Tôi chưa nhàm chán đến mức đó.”



“Ừm ừm, vậy là tốt rồi.” Lưu Tiểu Niên nuốt nước bọt, “Chúng ta đổi đề tài đi ví dụ như chuyện hồi nhỏ hoặc mấy năm sau khi cậu được đón đi sống thế nào hay là thời tiết hôm nay rất đẹp ha ha ha ha… Muốn uống nước trái cây nữa không?”



Diệp Thanh vui vẻ, “Sao cậu vẫn giống hồi bé vậy, lúc căng thẳng sẽ nói linh tinh không ngừng?”



Lưu Tiểu Niên nhìn trời, thầm nghĩ ai bảo cậu không có việc gì lại nhắc đến Cố Khải…..



Diệp Thanh cười lắc đầu, rất biết điều đổi chủ để.



Nói chuyện với một người mất trí nhớ, hơn nữa mình còn là người đã cùng trả qua quá khứ tất nhiên sẽ trở thành vô cùng thần bí lại thân thiết, vì thế chiều hôm nay, hai người ngồi trong phòng khách hàn huyên thật lâu. Mãi đến buổi tối lúc ba Cố quay về, Diệp Thanh mới lưu luyến chào tạm biệt.



“Nói chuyện gì lâu vậy?” Ba Cố hỏi.



“Cậu ấy nói rất nhiều chuyện của bọn cháu hồi trước.” Ánh mắt Lưu Tiểu Niên sáng ngời.



“A Khải cũng có thể kể rất nhiều chuyện hồi đó cho cháu.” Ba Cố nhấn mạnh, “Bác cũng thế.”



“Không giống mà.” Lưu Tiểu Niên cười tít mắt, “Cậu ấy là bạn tốt của cháu lúc còn ở cô nhi viện.”



“Hôm nay có gọi điện với A Khải không?” Ba Cố cảm thấy hơi không ổn, nói chuyện với đàn ông lạ đến đêm gì đó còn chưa tính, thế mà khi nhắc đến hắn lại còn liếc mắt, sự chú ý này không tốt!



“Không ạ, anh ấy nhắn tin bảo không vội, muốn cháu nghỉ ngơi sớm.” Lưu Tiểu Niên mang thức ăn khuya ra, “Đây là chè táo đỏ, cháu đi ngủ trước mọi người ngủ ngon!”



“Anh ngủ ngon.” Tim ghé vào bàn ăn chảy nước miếng với chén canh.



……



“Ngoan, con có thấy anh tốt không?” Ba ba nghiêm túc ôm lấy con trai bé bỏng của mình.



“Tốt!” Tim ra sức gật đầu, tốt mới nấu chè!



“Bề ngoài thế nào?” Ba ba tiếp tục hỏi.



“Xinh đẹp!” Tim niết mặt mình, “Xinh như hoa!” Đúng vậy đây là do lần trước Cố Hi sang Mỹ nhạy nhóc! Vô cùng có phong cách phương Đông!



“Tính tình tốt không?” Ba ba lo lắng.



“Tốt!” Tim mút ngón tay, rất ao ướng mong ngóng nhìn bát chè.



“Nếu cho con chọn anh, con sẽ chon ai?” Ba hỏi.



“Anh mới!” Tim nhanh chóng chọn luôn! Anh lớn chơi không vui, anh nhỡ hay niết mặt mình, anh bé không chơi cùng mình, chỉ có anh mới kể chuyện cổ tích cho mình! Còn chơi xếp gỗ cùng mình! Còn nấu canh rất ngon! Còn không ngại mình béo! Tốt hơn cả ba và anh!



Nhỏ như vậy mà cũng bị hấp dẫn nha! Ba ba hỗn độn trong gió vì ông cảm thấy con dâu mình quá được hoan nghênh! Nhất định là trai gái đều thích, già trẻ đều ham! Mà mấu chốt là thời gian này, con của ông thế mà vẫn đang vội vàng làm việc! Điên cuồng làm việc gì đó rất dễ xuất hiện mâu thuẫn nội bộ nha! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!



Ba ba móc di động ra, gọi điện cho con trai nhỏ nhà mình! Đúng vậy ông định vòng vo với em zai một chút!
“Mệt lắm không?” Sau khi Lục Triển Phong mớm nước xong, săn sóc kéo cậu vào lòng.



“Em rất yêu anh.” Em zai ngây ngốc nói.



“Anh cũng yêu em.” Lục Triển Phong ôm chặt cậu.



“Ừm, vậy bao giờ đưa em đi gặp bác gái?” Em zai hỏi.



“Sao đột nhiên nghĩ ra chuyện này?” Lục Triển Phong hơi bất ngờ.



“Em zai hơi xấu hổ nghĩ, vì em vô cùng muốn kết hôn với anh nha! Cho nên phải đi gặp phụ huynh sớm một chút!



“Chờ tháng sau anh về, anh sẽ đưa em đi gặp mẹ.” Lục Triển Phong hôn hôn trán cậu.



A? Em zai ngẩng đầu nhìn hắn, “Cái gì mà một tháng sau về?”



“Vốn mai mới định nói em biết.” Đáy mắt Lục Triển Phong có chút không muốn, “Anh phải đi công tác, một tháng.”



“A?” Em zai buồn bực, “Em phải làm sao?”



“Em ở nhà chờ anh.” Lục Triển Phong bật cười.



“Em đi cùng được không?” Em zai rất chờ mong, “Tự túc!”



“Không được.” Lục Triển Phong từ chối luôn.



“Vậy anh phải đi đâu?” Em zai đáng thương hề hề.



“Không thể nói.” Lục Triển Phong bất đắc dĩ.



“Vì sao vậy!” Em zai mất hứng!



“Lần này do cơ quan yêu cầu, điều bọn anh đi soạn đề thi, trong thời gian đó không thể liên lạc với ai.” Lục Triển Phong hôn nhẹ cậu, “Ngoan, châm chước cho anh một chút được không?”



“Cho nên cả di động anh cũng không được mang theo?” Em zai khóc ròng.



Lục Triển Phong thở dài, sau đó…. Gật đầu.



Đôi mắt nhỏ của em zai lập tức ai oán! Cậu cảm thấy mình bị tàn nhẫn lãnh khốc lại tuyệt tình từ bỏ!



“Tiểu Hi nghe lời.” Lục Triển Phong dỗ cậu.



“Vậy anh phải mua quà tặng em!” Em zai lầm bầm tranh thủ đòi phúc lợi.



“Ừ.”



“Muốn mười thứ!” Được voi đòi ma mút.



“Ừ.”



“Phải đắt tiền!” Ngày càng trắng trợn.



“Ừ.”



“Còn phải vô cùng vô cùng to!” Cố tình gây sự!



“Ừ.”



“Muốn mua cả mũ giáp cho em!” Ánh mắt sáng long lanh!



“… Ừ.”



“Còn muốn mặc quần lót ra ngoài như siêu nhân!” Vô cùng chờ mong!



“…..”



“Sao anh không ‘Ừ’? Em muốn hai bộ, chúng ta mặc đồ tình nhân… Ô! Anh làm gì…. Đau quá vừa mới làm xong… Tay đang làm gì…. Anh hoang dâm vô độ… A nhanh quá không có khoa học ô ô ô… Nhẹ thôi nhẹ thôi… Ngao ngao……….”



“Bảo bối, khen anh một chút.”



“Ừ…”