Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 71 : Tổng giám đốc ăn sạch Tiểu Bạch Liên

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Vài ngày sau, bác sĩ Lục thực sự đi công tác! Để lại một mình em zai cô đơn lạnh lẽo, đành phải về nhà ở.



Anh cậu đang ngồi hút thuốc trong phòng khách!



“Sặc chết anh.” Em zai vừa đổi giày vừa bất mãn oán giận, “Sao hôm nay anh tan ca sớm thế?”



Anh zai không thèm để ý thằng em, vì anh cảm thấy vợ yêu nhà mình gần đây có chút khác thường!



Ban đầu nghe em ấy kể mới tìm được bạn hồi trước cùng cô nhi viện, còn cảm thấy rất vui vẻ! Nhưng vì cái răng gì mỗi lần em ấy gọi điện phải nhắc đến cái người tên Diệp Thanh chứ! Thật không có khoa học mà! Cả ngày ở cùng người đàn ông khác ra thể thống gì chứ! Không chịu quan tâm đến cảm giác của mình! Anh zai cáu kỉnh dí đầu thuốc lá xuống gạt tàn! Lại châm một điếu khác hút! Ánh mắt vô cùng ngang ngược!



“Anh không sao chứ?” Em zai nóng nảy.



“Mầy gọi điện cho Tiểu Niên, bảo anh ốm!” Anh zai ra lệnh cho thằng em mình.



“Sao muốn lừa cậu ấy?” Em zai khó hiểu.



“Bớt luyên thuyên đi, làm theo lời anh là được!” Anh zai tối tăm lại lãnh khốc!



Đòe mòe hung dữ như vầy làm gì! Em zai bị dọa, đành phải ủy khuất giơ móng vuốt, run rẩy bấm số gọi điện, thuận tiện mở loa ngoài!



“Alo, ai vậy?” Lưu Tiểu Niên mơ màng, hiển nhiên chưa tỉnh ngủ.



Cố tổng trong lòng mềm nhũn, giọng vợ yêu thiệt mềm mại êm dịu!!



“Là tui.” Giọng em zai nghiêm túc hẳn lên cho hợp tình huống!



“Tiểu Hi?” Lưu Tiểu Niên tỉnh ngủ, bọc chăn lại, “Sao lại gọi giờ này?”



“Anh tui ngã bệnh rồi!” Em zai chọt thẳng trọng điểm!



Anh zai xoa đầu tán dương thằng em một chút, làm tốt lắm!



“Bị bệnh?” Lưu Tiểu Niên sửng sốt, ngồi bật dậy, “Bệnh gì?”



Em zai nhìn anh mình xin giúp đỡ, anh zai sờ trán mình một chút!



Em zai lập tức hiểu ý, vì thế vô cùng vô cùng đau buồn nói, “Ảnh đang phát tình!”



“Hả?” Lưu Tiểu Niên giật mình, “Cậu nói ảnh đang phát cái gì?”



Tình cái đầu mầy nhá! Anh zai hung tàn bẻ tay răng rắc.



“Tui tui tui sai rồi, anh tui phát sốt!” Em zai vội vã giải thích.



“Không nghiêm trọng chứ?” Lưu Tiểu Niên hỏi.



“Ai bảo, vô cùng nghiêm trọng!” Em zai nhìn anh mình, “Hơn nữa ảnh vừa đột nhiên hôn mê, lăn từ trên cầu thang xuống!”



Anh zai vừa lòng gật đầu.



“Cái gì?!!” Lưu Tiểu Niên bị dọa, “Có bị thương không?”



“Bị gãy một tay!” Em zai ảo tưởng quá độ.



“Gãy xương?!” Đại não Lưu Tiểu Niên ngừng hoạt động “Vậy vậy ảnh đâu? Đưa đến viện chưa? Bác sĩ bảo sao? Có thể đưa máy cho anh ấy nói chuyện với tôi không?”



Em zai thấp thỏm nhìn anh mình —— Còn định bịa tiếp hở?



Anh zai dựa vào sofa, vẻ mặt bình tĩnh bóc vỏ hạnh nhân.



Trong lòng em zai có chuyện, vì thế tiếp tục hưng trí bừng bừng mặt mày hớn hở nói, “Anh tui không chịu đến bệnh viện!”



“Gãy xương sao không chịu đi bệnh viện!” Lưu Tiểu Niên sốt ruột, “Người đâu?”



“Còn đang tăng ca.” Giọng em zai tràn ngập sùng kính.



“Đưa máy tôi nói chuyện!” Lưu Tiểu Niên hiếm khi giận dữ.



Anh zai lãnh khốc lắc đầu, phải nghiêm khắc trừng phạt vợ bé nhỏ!


“Sao vậy?” Lưu Tiểu Niên đang cho nai con ăn cùng Tim.



“…” Đề tài này nói ra rất mất mặt, Lâm Bình Bình há mỏ nửa ngày mới gom được dũng khí nói ra, “Tôi cảm thấy dạo này ảnh bắt đầu chán ghét tôi.”



“Cậu nói Hồ tổng?” Lưu Tiểu Niên cầm củ cà rốt đưa cho Tim, “Không có đâu, ảnh rất thích cậu.”



“Dạo này ảnh đối xử với tôi vô cùng lạnh nhạt!!” Lâm Bình Bình ngồi trên bồn cầu, cảm thấy vô cùng đáng thương!



“Chắc do ảnh mệt mỏi quá thôi, cuối năm luôn nhiều việc, cậu phải dành thời gian chăm sóc ảnh.” Tuy không có kinh nghiệm yêu đương nhiều, nhưng là tay viết ngôn tình Lưu Tiểu Niên hiển nhiên siêu hơn Tiểu Bạch Liên nhiều!



“Nhưng mà ảnh không thèm để ý tôi.” Yêu nghiệt vô cùng hờn tủi.



“Vậy cậu phải chủ động để ý ảnh nha.” Lưu Tiểu Niên kiên nhẫn đề nghị, đúng là chụy iêm tri kỷ!



Sau khi cúp máy, yêu nghiệt cắn ngón tay hạ quyết tâm, kiểu gì cũng phải đánh cuộc một phen!



Vì thế ban đêm, Lâm Bình Bình điên cuồng tắm giặt, lại dùng nửa tiếng thoa kem dưỡng, xác định từng tấc da nhẵn mịn mới choàng áo tắm vào phòng ngủ!



Nhưng mà Hồ tổng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, sau khi buông sách xuống đi ra tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ vào nhà tắm!



Hu hu hu! Tiểu Bạch Liên bị đả kích! Mình chủ động câu dẫn thế mà lại không có tác dụng! Cậu đứng trước gương cảm thấy rất đau! Đúng là hỗn độn trong gió!



Tốc độ tắm rửa của Hồ tổng luôn rất nhanh, sau mười phút hắn bước ra khỏi phòng tắm, thấy Lâm Bình Bình đã nằm trên giường, cổ áo tắm phanh ra, giống như đang chờ mình xé mở.



Sau đó… Hồ tổng liên nhào zô? Đương nhiên không phải! Bởi vì hắn là âm • hiểm • tà • mị công!



“Ngủ đi.” Hồ Vân Phi xốc chăn tiến vào, tiện tay tắt đèn.



Cứ thế mà ngủ? Lâm Bình Bình cắn môi, quyết tâm nhỏ giọng nói, “Em lạnh.”



Trong bóng đêm, âm thanh điềm đạm đáng yêu mị hoặc của yêu nghiệt khiến người yêu thương, hô hấp của Hồ tổng cứng lại, cơ thể phản ứng trước đại não, xoay người hung hăng ôm người vào lòng.



Trở lại lồng ngực ấm áp lại rắn chắc của người yêu, Tiểu Bạch Liên cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Vì thế ra sức ôm chặt hắn.



Thực ra Hồ tổng đã bình tĩnh lại, hắn ảo não vì mình không kiềm chế được nhưng… thực ra là mình đã sớm không nhịn nổi nữa! Mấy ngày nay cố tình ra vẻ thờ ơ cậu, nhưng chỉ có trời mới biết chịu dày vò nhiều hơn tuyệt đối là hắn! Vì thế hắn siết chặt cánh tay, hận không thể khảm người trong lồng ngực mình!



Sau đó hắn cảm thấy thân thể trong lòng hơi run rẩy, rồi… Ngực hình như dính chút ẩm ướt.



“Khóc?” Hắn nhỏ giọng hỏi.



“Mấy ngày này anh không để ý em.” Giọng Lâm Bình Bình rất nhỏ rất ủy khuất.



“Ngốc.” Hồ Vân Phi vỗ vỗ lưng cậu, “Không có việc gì.”



Lâm Bình Bình khóc khỏe hơn, không có việc gì sao không để ý em!



Hồ Vân Phi xoay người đè lên cậu, từng chút từng chút hôn lên nước mắt cậu, bắt đầu hối hận vì đã lạnh lùng với cậu.



Thực ra mục đích của mình rất đơn giản, chỉ muốn ép cậu hiểu rõ tình cảm này, không giữ thói quen sợ hãi né tránh mà thôi. Giờ hình như có hiệu quả, nhưng thấy cậu khóc như vậy chắc chắn là có đau lòng.



Nụ hôn nóng bỏng lại ôn nhu rải trên mặt, Lâm Bình Bình ôm lấy cổ hắn, lần đầu trong đời làm ra tư thế mời chào.



Hồ tổng đương nhiên không khách khí cũng không định khách khí càng không cần thiết phải khách khí, sau khi lột sạch tiểu yêu nghiệt trực tiếp bôi dầu bôi trơn, ngay cả bước mở rộng cơ bản cũng bỏ qua.



Nhưng dù là vậy, Lâm Bình Bình vẫn cảm thấy vô cùng… thỏa mãn! Chỉ cần nghĩ đến trong lòng người kia là mình cũng đã hạnh phúc đến run rẩy.



Trong bóng tối tiếng thở dốc pha lẫn tiếng rên rỉ trầm thấp, cuồng dã lại mạnh mẽ. Lửa tình giống như đại dương mênh mông, cuốn hai người lên tận đỉnh. Lâm Bình Bình hai tay vô lực khoác lên vai hắn, thân thể bị va chạm kịch liệt, không biết là đau đớn hay thoải mái, bị động tiếp nhận, nhưng dù thế nào cũng không muốn thả hắn đi.



Cuối cùng trong giây phút phun trào, Hồ Vân Phi lưu luyến, xấu xa nằm xấp lên người cậu không chịu rời đi.



“Nặng muốn chết.” Lâm Bình Bình đẩy hắn.



“Thêm một lúc đi.” Hồ Vân Phi ôm lấy thắt lưng cậu, “Mệt quá, vợ để anh nghỉ một chút, rồi ôm em đi tắm.”



Em cũng mệt chết rồi. Lâm Bình Bình xoa xoa đầu hắn, trong lòng ấm áp.



Vợ gì đó… Mới không cao hứng đâu!



o(≧v≦)o