Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 74 : Đêm Giáng sinh ngọt ngào ấm áp

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Do đám em gái quá nóng tính, nên Lưu Tiểu Niên đành phải cắn răng đồng ý, hơn nữa còn nghiêm túc suy nghĩ mấy tình huống, nam chính một và nam chính hai phải làm cái răng gì mới hôn môi được!



Sau đó kết quả của nửa giờ suy nghĩ đó là… Chuyện này là không có khả năng nha nha nha nha nha! Hai người đang thẳng tưng từ đầu đến chân thì có lý do gì mà đi hôn môi chứ cho nên trong truyện ngôn tình mà muốn xen BL gì đó vào là ghét nhất!



“Em kẹt văn…” Lưu Tiểu Niên rúc vào sofa, ai oán nhìn Cố Khải.



“Kẹt thì đừng viết.” Cố Khải đào cậu lên, “Thay quần áo đi, ra ngoài ăn với anh.”



“Nhưng em đã đồng ý với độc giả rồi!” Lưu Tiểu Niên giả chết.



“Để anh.” Cố Khải trực tiếp kéo máy tính của cậu qua gõ cạch cạch, Lưu Tiểu Niên tò mò nhìn qua, sau đó bị dọa sợ!



Thạch thỏ hồng phấn: Hôm nay xin phép nghỉ.



Thạch thỏ hồng phấn: Bởi vì tôi phải theo chồng êu ra ngoài ăn cơm.



Thạch thỏ hồng phấn: Tạm biệt mọi người.



…………



“A a a sao anh lại nói như thế!” Lưu Tiểu Niên sụp đổ giựt lại máy tính, nhưng muộn rồi!



Cơm cà ri: Cứu mạng! Tui vừa nhìn thấy cái gì!



Rau xào: Chói mù mắt hợp kim!



Thịt kho tàu: Thạch hồng tú ân ái gì đó đi tìm chết đi tìm chết!



Mỳ chua cay: Mới login đừng ném cho tui quả bom như vầy hu hu hu căn bản chịu hổng nổi!



Canh củ cải: Tuy cậu ấy rõ ràng thẳng thắn thế nhưng sao tui tự nhiên có một loại cảm giác moe đến đau trứng là sao!



Cơm trứng: Moe đến đau trứng +1! Đi ăn cùng chồng cái loại lý do này đúng là khiến người ta không có cách nào cự tuyệt….



Ngó sen chua ngọt: Đến mức này rồi thạch thỏ cậu vẫn tự quảng cáo mình là tay viết truyện ngôn tình đúng là giả dối hết sức!



Thạch thỏ hồng phấn tiên sinh nước mắt đầy mặt, lừa mình dối người ôm đầu —— vừa nãy không phát sinh chuyện gì hết á!



“Giờ đi ăn được chưa?” Cố Khải hỏi cậu.



“Em! Không! Ăn!” Lưu Tiểu Niên mặt đỏ bừng bi phẫn, ra sức vò áo mình, sau này mình gặp độc giả kiểu gì đây hả hả hả hả hả!



Vợ yêu cáu kỉnh thiệt moe! Cố Khải nở gan nở ruột, kéo qua hung hăng hôn một trận! Sau đó ỷ vào mình sức dài vai rộng, trực tiếp khiêng người về phòng thay đồ.



Lưu Tiểu Niên ỉu xìu ghé vào vai anh, cảm thấy thiệt thất bại, vì thế nghiêm túc suy nghĩ một chút mình đi tập ra cơ cắp sau đó… Yên lặng buông tha!



Trời sinh tay chân gầy yếu không có thuốc nào cứu chữa nha nước mắt đầy mặt!



Cùng lúc đó trong quán bar, Lâm Bình Bình hoàn toàn bị kinh ngạc đến biến thành thần kinh! Cái gì cái gì gọi là quà Giáng sinh của anh tặng em!



“Có thích không?” Hồ Vân Phi hỏi vô cùng thâm tình.



Lâm Bình Bình còn đang lơ lửng giữa không trung tặng một quán bar làm quà Giáng sinh có ngôn tình quá không mình còn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả… Không đúng không đúng cho dù có chuẩn bị cũng không tiếp thu được quà tặng xa xỉ như vầy!!!!



“Sao anh lại muốn tặng quán bar cho em?” Giọng Lâm Bình Bình run rẩy.



“Vì em muốn.” Hồ tổng trước sau như một tà mị cuồng quyến như cũ.



Em chỉ thuận miệng nói thế thôi nhá! Lâm Bình Bình rớt nước mắt! Lúc trước hắn hỏi cậu sau này già rồi muốn làm gì, vừa khéo trong tay có quyển sách ảnh chụp, vì thế nói luôn muốn mở một cửa hàng nhỏ, ban ngày bán cà phê buổi tối bán rượu, còn nuôi mấy nhóc mèo để cùng ngẩn người! Không ngờ… Thế mà lại thành sự thật na!!!!



“Em em em không nhận được!” Lâm Bình Bình xấu hổ lui bước!



“Tại sao?” Hồ Vân Phi hỏi.



Tiểu Bạch Liên trả lời không có phong độ, “Vì quá quý.”



Đâu chỉ mỗi quý hu hu hu bán mình đi mười lần cũng không đủ luôn!



“Còn quý hơn anh?” Ánh mắt của Hồ tổng khiến người ta rùng mình!



Cổ Tiểu Bạch Liên rụt lại nhanh chóng lắc đầu.



“Như vậy là được rồi.” Hồ Vân Phi trừng cậu, “Lúc em đồng ý yêu anh sao không bảo anh quý?”




“A Khải.” Ba Cố nhận điện thoại.



“Ba.” Cố Khải cầm điện thoại đi ra ngoài.



“Dự lễ Giáng sinh bên ngoài?” Ba Cố hỏi rất từ ái.



“Ba có chuyện nói thẳng đi.” Cố Khải cười khổ, “Lần nào vòng vo như vậy, đảm bảo không có chuyện hay.”



“Thực ra không tính là xấu.” Ba Cố thở dài, “Hôm qua Diệp Thanh ở nhà chúng ta, nói chuyện với ba rất lâu, cậu ta nói sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chuyên ngành lại là máy tính, ba muốn để nó vào Cố thị.”



Quả nhiên… Cố Khải thở dài.



“Đương nhiên ba không ép con, nhưng mong con có thể suy nghĩ một chút.” Ba Cố nói.



“Không cần lo lắng, con đồng ý.” Cố Khải gật đầu, “Dù thế nào, chúng ta cũng phải thay bác Trầm chăm sóc cậu ta, nhưng mà con tạm thời không cho cậu ta vào tổng công ty.”



“Cái này con quyết đi.” Ba Cố rất tiến bộ, lại thử thăm dò nói, “Con và Tiểu Niên dạo này thế nào?”



“Bọn con vẫn tốt.” Cố Khải cách một tấm thủy tinh, nhìn Lưu Tiểu Niên đang ngồi trên sofa, “Con không để Diệp Thanh vào tổng công ty là có nguyên nhân, dù Tiểu Niên biết hay không biết thân phận của cậu ta, ở chung một thành phố sẽ rất xấu hổ.”



Ba Cố gật đầu ngầm đồng ý. Một người là con dâu, một người là con của bạn cũ ông vô cùng để ý đến suy nghĩ của hai đứa, vì vậy không có dị nghị gì với sắp xếp này, thậm chí còn chủ động đề nghị cho Diệp Thanh đến công ty con Lân thị.



Sau khi cúp máy, Cố Khải xoay người trở về quầy bar, buồn bực không lên tiếng uống rượu.



“Xảy ra chuyện gì à?” Hồ Vân Phi hỏi.



“Chuyện làm ăn thôi.” Cố Khải lấy lệ, tiện tay mở một chai rượu ngoại.



Chờ đến khi Lưu Tiểu Niên và Lâm Bình Bình chơi hết một vòng cờ tỷ phú, tiếng chuông đồng hồ yên ổn vang lên.



“Đi xem cây thông?” Lâm Bình Bình hỏi Hồ Vân Phi.



Hồ tổng đương nhiên không từ chối, tay trong tay cùng người yêu nhỏ đi đến quảng trường cách đó không xa.



“Chóng mặt.” Cố Khải ngồi trên sofa, đầu lệch qua yên vị trong lòng Lưu Tiểu Niên.



“Ai bảo anh uống nhiều rượu vậy!” Lưu Tiểu Niên đưa ly nước chanh cho anh, “Uống đi!”



Cố Khải ôm cậu cọ loạn một hồi, “Đầu choáng!”



“Em đưa anh về nhà.” Lưu Tiểu Niên bất đắc dĩ, dìu anh chào tạm biệt Âu Dương Long.



Nhị ca cảm khái, năm đó ba người cùng uống rượu, giờ hai người đều có người yêu… Thời gian trôi thật mau nha.



Người uống say trọng lượng sẽ nặng hơn, Lưu Tiểu Niên tốn hết sức mới thành công đỡ anh từ xe taxi về biệt thự, thở hồng hộc một đường đến giường trong phòng ngủ!



Cố Khải dạng tay giang chân ngáy ngủ, không có một xíu khí chất tổng tài nào sất!



Lưu Tiểu Niên bưng chậu nước hầu hạ anh súc miệng rửa mặt, lau mồ hôi thay áo ngủ, đúng là đức hạnh không gì sánh bằng! Đến lúc mình về giường đã gần ba giờ.



“Sau này không được uống nhiều rượu như vậy!” Lưu Tiểu Niên tóm mũi anh.



“Tiểu Niên.” Cố Khải mơ màng, xoay người ôm cậu vào lòng, liên tiếp hôn xuống!



“Uống say không được lộn xộn!” Lưu Tiểu Niên ấn người về ổ chăn, “Ngoan ngoãn ngủ đi!”



“Em đừng đi.” Cố Khải nắm tay cậu.



“Em không đi.” Lưu Tiểu Niên vặn nhỏ đèn bàn, nằm bên cạnh nhìn anh.



Dù dáng vẻ say khướt vẫn rất đẹp trai nha!



Cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi… Quả nhiên là thiệt!



“Dù em không phải là Tiểu Hiên, anh vẫn yêu em.” Giọng Cố Khải mơ hồ không rõ.



Lưu Tiểu Niên chỉ nghe rõ ba chữ ‘anh yêu em’, vì thế khóe miệng nhếch lên, cúi đầu hôn nhẹ mũi anh.



“Ừ, em cũng yêu anh.”



Luôn yêu anh.