Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 75 : Anh zai say rượu làm càn

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Sau lễ Giáng sinh, Cố Hi gọi điện qua, nói Diệp Thanh sẽ về nước cùng mình.



Cố khải vốn không định nói chuyện này cho Lưu Tiểu Niên biết, nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng không nên giấu giếm, cố ý né tránh có vẻ càng kì quái hơn. Vì thế anh chọn thời điểm đang êu đương nồng chái, rất ‘lơ đễnh’ kể chuyện này!



“Diệp Thanh muốn vào công ty anh?” Lưu Tiểu Niên rúc trong lòng anh đầu óc mơ hồ định ngủ, sau khi nghe xong sửng sốt, lập tức tỉnh lại.



“Em có ý kiến hả?” Cố Khải hỏi.



“Sao em lại có ý kiến, em không hiểu chuyện công ty.” Lưu Tiểu Niên cuộn tròn trong lòng anh, lười biếng ngáp một cái, “Chỉ là bất ngờ thôi.”



“Ừ, ngoan nào ngủ thôi.” Cố Khải dịch góc chăn cho cậu, không muốn thảo luận quá nhiều về vấn đề này.



Ba ngày sau, Diệp Thanh về nước cùng Cố Hi, thuận lợi vào công ty con của Cố thị thực tập. Vì Lưu Tiểu Niên bận gõ tiểu thuyết, hơn nữa Cố Khải cũng cố ý để cậu né mặt, cho nên chưa gặp mặt Diệp Thanh, chỉ có thể gọi điện tỏ vẻ chào đón một chút.



Ngày ngày vẫn như vậy chậm rì trôi qua, cuộc sống vẫn tràn ngập trong hạnh phúc nho nhỏ. Nhưng hôm nay, bạn nhỏ trạch nam lại tức giận!



Bởi vì Cố Khải cho cậu ăn bơ, trước đây chưa từng có chuyện này!



Hai người hôm trước đã hẹn nhau đi ăn phở bò, kết quả sau khi tan tầm Lưu Tiểu Niên bụng đói meo ngồi đợi trong văn phòng mấy tiếng vẫn chẳng thấy người từ phòng họp bước ra! Không gọi điện hỏi được, vì thế đành phải bò ra bàn ngẩn người, một phút hai phút, nửa giờ sau, Lưu Tiểu Niên thành công ngủ gật! Tỉnh lại đã là mười giờ tối, hành lang không một bóng người, chỉ có ánh đèn ở lối thoát hiểm chớp tắt chớp tắt! Đối diện với cánh cửa phòng họp khóa chặt, ngay! Cả! Một! Bóng! Người! Cũng! Không! Có!



……



Lưu Tiểu Niên lập tức cảm thấy hỗn độn trong gió, tình huống khỉ gì đây mình thì chờ ảnh tan họp cùng đi ăn mà sao hổng thấy ảnh đâu! Đã thế đi lại còn không thèm nói năng gì quẳng mình một mình ở công ty là cái vấn đề gì! Nước mắt đầy mặt!



Lấy điện thoại ra gọi cho anh tám cuộc, nhưng mãi vẫn không có ai nhấc máy, đành phải gọi cho Cố Hi mới biết được ảnh đi mời cơm khác còn chưa về nhà.



Ngoài trời đang đổ tuyết lớn, Lưu Tiểu Niên ôm cặp đứng ven đường chờ xe, bị đông lạnh đến run cầm cập. Quả nhiên để ảnh đưa đón mỗi ngày chiều sinh hư rồi… Bạn nhỏ trạch nam hà hà hơi vào lòng bàn tay, hờn tủi nhìn phía cuối đường, vô cùng khát khao có thể thấy một chiếc taxi, thậm chí là xe máy cũng được nha! ĐỨng ở đây thiệt là lạnh!



“Hắt xì!” Sau năm phút, Lưu Tiểu Niên hắt xì tiếng đầu tiên! Rút khăn ra lau nước mũi, trong lòng cầu nguyện đừng có cảm nha mầy, còn một đống bản thảo chưa viết xong, bị bệnh là toi đó!



“Hắt xì hắt xì!” Qua thêm năm phút, vẫn không có một chiếc xe trống nào! Lưu Tiểu Niên đành phải lết đi, mò lên ngã tư tiếp theo gọi xe.



Đi chưa được hai bước, phía sau đột nhiên có tiếng xe máy! Âm thanh của tự nhiên ó! Lưu Tiểu Niên phấn khích đến nỗi lệ nóng doanh tròng, xoay người vừa định vẫy xe, lại bị ánh sáng đột ngột chiếu thẳng vào mắt, vì thế trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, tai nạn xe còn cách bảy mươi thước, sẽ không trật đi đâu đâu! Cánh tay bị một sức mạnh kéo lại, vì thế cả người mất cân bằng ngã xuống, ngã trên lối đi bộ vừa cứng vừa lạnh.



Đau đến đơ luôn rồi có phải không!



Trong lúc lăn lóc dưới đất, xe máy cũng biến mất trong bóng đêm, Lưu Tiểu Niên nằm dưới đất khóc không ra nước mắt —— chạy xe như phường trộm cắp gì đó, thế mà mình gặp phải! Còn nói không xui gì chứ!



Ngồi trên ghế ven đường, Lưu Tiểu Niên xắn ống quần lên xem một chút, đầu gối bị rách một mảng lớn, máu chảy đầm đìa! Nhịn không được muốn khóc! Lẽ ra hôm nay mặc quần mùa thu, kết quả em zai nhìn thấy lập tức ngây người, “Cậu thế mà mặc quần bó!”



Lưu Tiểu Niên lúc đấy đang ngậm bàn chải đánh răng sửng sốt, “Vì sao tui không thể mặc quần này?”



“Ba tui mới mặc đồ kiểu này!” Em zai kiêu ngạo vén ống quần lên lộ ra cẳng chân nhỏ, “Cậu xem! Tui không mặc!”



“Nhưng không mặc lạnh lắm.” Lưu Tiểu Niên tiếp tục oánh răng.



“Lạnh thì sao?” Em zai kiên nhẫn chỉ bảo cậu, “Cậu cảm thấy mặc thế này gợi cảm hông!”



Lưu Tiểu Niên cúi đầu nhìn một chút, quyết đoán lắc đầu.



“Cậu nghĩ xem, lỡ trưa nay anh zai tui đột nhiên thú tính quá độ trong văn phòng–”



“Cậu xì tốp!” Lưu Tiểu Niên mặt đỏ bừng cắt lời cậu ta, lại không nhịn được tự ão bổ ảnh mình bị áp đảo trên ghế sofa! Hưng trí bừng bừng cởi quần jeans lộ ra quần bông dày màu xám bên trong gì đó… Đúng là có vẻ ngâu ngâu!



Vì thế cậu lén lút cởi quần ra… Cho nên giờ xảy ra tình huống này, nhất định là do thần quần bó trả thù!



Lòng bàn tay và đầu gối đều chảy máu, cả người không một xu dính túi ngay cả điện thoại cũng không có, Lưu Tiểu Niên lập tức cảm thấy vô cùng chua xót, mình thế mà trực tiếp hóa thân thành cậu bé bán diêm!
Sự việc ban đêm này quá dữ dội, ngày hôm sau lại là cuối quần, cho nên mọi người đều dậy muộn.



Cố Khải mơ màng, cảm thấy mũi ngưa ngứa, vì thế hắt xì một cái.



“Đứng lên! Anh phải dậy trước chị dâu!” Em zai ra sức chà đạp ông anh mình.



“Mày thiếu ngược à.” Cố Khải đau đầu gần chết, trợn mắt nhìn thằng em mình.



“Anh chết chắc rồi!” Em zai nghiêm túc thông báo.



“Tại sao.” Anh zai lười biếng duỗi thắt lưng một cái, xoay người chui vào chăn, “Lượn đi, ông muốn ngủ tiếp.”



“Ngủ em gái anh ấy!” Em zai lay anh, “Anh có biết hôm qua anh làm gì không!”



“Còn ầm ĩ câu nào, anh sẽ thả mày từ tầng hai xuống.” Anh zai lấy gối chụp lên đầu.



Thiệt là không biết sống chết là gì mà…. Em zai hít sâu một hơi, sau đó rống lên, “Chị dâu muốn rời nhà trốn đi!”



Môt giây.



Hai giây.



Ba giây sau, Cố Khải lập tức bật dậy, “Sao em ấy lại đi?”



“Tối qua anh thực sự không nhớ mình đã làm gì sao?” Ánh mắt Cố Hi vô cùng thương hại.



Sống lưng Cố Khải lạnh ngắt, ” Ánh mắt của mày y như anh sẽ bị chém chết.”



“Tối hôm qua anh say.” Em zai vô cùng nghiêm trọng.



“Anh biết.” Anh zai day day huyệt Thái Dương.



“Sau đó muốn ư ử ừ ư với chị dâu trong phòng khách.” Vì em zai là tiểu thanh tân thuần khiết, cho nên cậu tự động biến đổi một vài từ.



“Từ từ!” Cố Khải trợn mắt, “Mày nói cái gì?”



“Anh nghe rồi đó.” Em zai vỗ vai anh, “Anh đúng là đồ cầm thú!”



Phắc! Cố tổng luống cuống, “Sau đó thì sao?”



“Sau đó anh còn ném cậu ấy lên bàn trà, làm đầu người ta đụng một cái sưng vù, chị dâu khóc không thành tiếng, sống không bằng chết, không còn hi vọng, trời đất sụp đổ!” Em zai học thành ngữ vô cùng tốt, vừa nghe đã biết là thầy giáo thể dục tự mình dạy ra!



“Anh đi xem em ấy.” Tuy Cố Khải vẫn có chút buồn bực, nhưng nhớ mang máng có cảnh này, vì thế xốc chăn lên xông ra ngoài.



“Em chưa nói xong.” Em zai ngồi xếp bằng trên giường, buồn bã nói, “Hơn nữa tối qua chị dâu tan ca gặp cướp, cả người đầy thương tích về nhà, anh một câu an ủi cũng không có, còn bắt nạt người ta!”



Đòe mòe! Cố tổng lập tức cảm thấy có một tia sét đánh trúng đỉnh đầu.



“Gió rền vang sông Dịch lạnh lẽo, tráng sĩ một đi không trở lại.” Em zai tràn ngập đồng tình, “Thực sự không được thì đi quỳ bàn giặt đi, có khi còn cứu vãn được.”



Bước chân anh zai yếu ớt dây dưa.



Trong phòng ngủ lớn ánh sáng mờ, Lưu Tiểu Niên vẫn ôm chăn ngủ, mắt sưng vù, trán lầm tấm mồ hôi.



Cố Khải ngồi bên giường, khẽ cầm bàn tay phải bị quấn thành bánh chưng, cảm thấy chính mình…. nhất định phải đi mua một cái bàn giặt gỗ thiệt!