Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 97 : Ấm áp đêm khuya-part 1

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Cố Thiên Tầm quay lưng đi, lôi điện thoại ra. Quả nhiên là tin nhắn từ số của anh.



Cô mở ra.



Nội dung tin nhắn hiện ra trước mắt cô.



“15 phút nữa đi ra khỏi phòng!”



Dòng tin nhắn mang tính mệnh lệnh cùng với sự bắt buộc không cho đối phương có cơ hội từ chối. Ngón tay cô ấn trên màn hình hồi lâu ngập ngừng, rồi xóa đi, coi như chưa từng nhìn thấy.



Thế nhưng màn hình lại nhảy lên một tin nhắn mới. Lần này càng “ép người quá đáng” hơn.



“15 phút nữa mà không thấy cô ra, tôi đi vào lôi cô ra đấy.”



Cô sững người, bất giác quay sang nhìn về phía anh, ánh mắt anh chưa từng nhìn cô một cái, chỉ lễ phép xin cáo từ với ông Cảnh và bà Trần Di.



Anh rốt cuộc định làm gì?



Cố Thiên Tầm không hiểu, cất điện thoại đi. Bên kia, Mộ Dạ Bạch đã bắt đầu đứng dậy.



“Cháu không ở lại thêm lúc nữa? Hay là ở lại ăn cơm tối cùng cả nhà đi? Sắp đến giờ cơm rồi.” Bà Trần Di tìm cách giữ Mộ Dạ Bạch lại, không ngừng đá mắt ra hiệu cho con gái.



Cảnh Dao lập tức gật đầu, phụ họa theo: “Tiền bối, mẹ em đã nhiệt tình mời anh ở lại vậy thì anh đừng từ chối nữa nhé?”



Mộ Dạ Bạch vẫn cương quyết ra về: “Tôi đến đã làm phiền mọi người rồi, không tiện ở lại lâu.”



Rõ ràng là từ chối thẳng thừng.



Cảnh Dao cảm thấy chán nản thất bại.



Định nói thêm gì đó thì ông Cảnh Thanh Phong lên tiếng: “Mộ tổng bận rộn trăm công nghìn việc, hai người đừng không biết ý vậy chứ.”



“Cũng phải, cũng phải.” bà Trần Di vỗ vỗ vào tay con gái: “Vậy tiểu Dao, con tiễn Mộ tổng một lúc đi.”



“Vâng.” Cảnh Dao đáp rồi đi cùng Mộ Dạ Bạch ra ngoài.



Cố Thiên Tầm nhìn theo dáng người cao lớn đó, còn đang nghĩ về tin nhắn vừa nãy của anh, với tính cách của Mộ Dạ Bạch e là sẽ đi vào lôi cô ra lắm, lúc đó thì hậu quả sẽ thế nào? Không cần nói bà Trần Di và Cảnh Dao nhất định sẽ làm ầm lên mà đến cả bố chồng e là cũng sẽ rất thất vọng về cô. Thất vọng cũng đành, chỉ sợ ông vừa bị xuất huyết não, nếu bây giờ bị tức giận quá mà xảy ra chuyện gì thì thật cô không gánh nổi cái hậu quả này.



Trong 15 phút đó, Cố Thiên Tầm cứ thần người ra. Bà Trần Di và Cảnh Dao đang nói gì đó, cô cũng không để ý gì, cho đến khi bị cái gì đó đụng trúng vào người, cô mới giật mình ngẩng đầu lên.



Bà Trần Di nhìn cô đầy khó chịu, rồi phàn nàn với chồng: “Đấy ông xem, nói chuyện quan trọng với nó mà nó không lọt câu nào vào tai!”



Cố Thiên Tầm lúc này mới ý thức được ánh mắt của ba người họ đang nhìn mình, cô nhìn ông Cảnh nói: “Bố đang nói chuyện với con ạ?”



“Ừm.” Ông Cảnh gật đầu, “Đang nói với con chuyện mẹ và em trai con.”



Nhắc đến mẹ và em trai, mặt Cố Thiên Tầm rạng rỡ hẳn lên: “Có thể đón mẹ con về rồi phải không ạ?”



“Ừm, bên phía bệnh viện nói tình hình tiến triển rất tốt, bà ấy muốn xuất viện, bố đã cho người đón bà ấy về.”
Anh ta nói xong liền cúi người định ôm cô xuống xe. Hơi thở của anh ta dựa sát vào khiến cô thất thần trong giây lát.



Nếu trước đây Cảnh Nam Kiêu ân cần chăm sóc cho cô như thế này thì bọn họ cũng không đến mức như ngày hôm nay. Tiếc là...



Tất cả những gì anh ta làm đã khiến trái tim cô vỡ vụn rồi. Bây giờ có quan tâm chăm sóc nhiều hơn nữa thì cũng đã muộn.



Cô giơ tay ra ngăn anh ta lại, lãnh đạm từ chối không chút dao động: “Anh đừng động vào tôi, tự tôi xuống được.”



“Chân em đã bị thương rồi, cao như thế này nhảy xuống không phải là làm bị thương nó thêm lần nữa à? Em có thể đừng quật cường như vậy được không, người khác nói gì cũng không nghe, chỉ làm bừa theo cái tính ngang ngạnh của mình.”



Cô giật mình, trong lòng trào lên cảm giác chua xót.



Không phải sao?



Từ khi bị Cảnh Nam Kiêu làm tổn thương cô còn không biết rút ra bài học xương máu, hơn thế lại nhanh chóng bị chơi đùa một phen nữa. Cô không phải cái tính ngang ngạnh không chịu nghe lời khuyên của người khác thì là gì?



Đang nghĩ ngợi thì Cảnh Nam Kiêu đã ôm lấy người cô, cô kinh ngạc, đập vào vai anh ta liên hồi. “Cảnh Nam Kiêu, anh bỏ tay ra! Tôi nói rồi, không cần anh giúp!”



Cảnh Nam Kiêu đặt cô xuống đất, cau mày: “Anh có ý tốt muốn giúp em, anh đâu có làm gì em! Em xem chân em đi!”



Anh ta nói xong cúi người xuống nhìn chân cô. Cố Thiên Tầm lại một lần nữa kinh ngạc, cô thực sự không quen với việc Cảnh Nam Kiêu thay đổi đột ngột như thế này, cảnh giác lùi ra sau một bước. “Chân tôi không sao, anh không cần để ý.”



Cô thể hiện sự né tránh rõ ràng.



Ánh mắt của Cảnh Nam Kiêu rất phức tạp, cảm thấy rất tổn thương. “Thiên Tầm...”



“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, anh về đi.” Cố Thiên Tầm ngắt lời anh ta, nghĩ ra điều gì đó, liền xòe tay ra trước mặt anh. “Trước khi đi, trả tôi chìa khóa đã.”



“Chìa khóa nào?” Cảnh Nam Kiêu hỏi lại.



“Chìa khóa dự phòng bố đưa cho anh, giờ anh đem trả nó cho tôi.”



“Không được!” Anh ta lập tức từ chối không cần nghĩ. Giờ mà đưa chìa khóa ra thì sau này tìm cô sẽ càng khó hơn.



“Vậy được, tôi thay khóa mới, hoặc chuyển nhà đi nơi khác.” Chuyển nhà đi chỗ khác không phải điều khó khăn gì. Ở xa Mộ Dạ Bạch một chút có lẽ lòng cô sẽ bớt khó chịu hơn...



“Được rồi, anh trả chìa khóa cho em, em đừng chuyển nhà.” Cảnh Nam Kiêu đầu hàng rồi, vẻ mặt thất bại, rút chìa khóa ra đưa cho cô.



Cố Thiên Tầm không khách khí cầm lấy luôn.



Cảnh Nam Kiêu nhìn cô dò xét, ánh mắt chứa đựng những suy nghĩ phức tạp, như muốn nói thêm gì nữa. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt xa cách của cô nên cuối cùng cũng không nói nữa.



Cô đang cúi đầu để chìa khóa vào túi xách thì Cảnh Nam Kiêu bỗng ôm lấy mặt cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn trước ánh mắt kinh hãi của Cố Thiên Tầm.



Cô tức giận lùi lại, trừng mắt cảnh giác nhìn anh ta: “Cảnh Nam Kiêu, anh định làm gì?”



Sự tránh né lùi lại của cô đều hiện rõ trong mắt anh ta, khiến màu mắt càng tối sầm đi, trong đáy mắt hiện lên sự đau lòng.