Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 97 : Ấm áp đêm khuya-part 2

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


“Cố Thiên Tầm, hãy cho anh một cơ hội để chuộc lỗi! Em đừng qua lại với Mộ Dạ Bạch nữa, đừng bị anh ta đưa vào tròng, anh ta đối với em không...”



“Được rồi, tôi biết rồi.” Cố Thiên Tầm ngắt lời anh ta, cô nghe rõ thấy giọng nói của mình đang run lên, mệt mỏi, đau đớn. “Tôi hiểu anh định nói gì.”



Đã nói đến vậy rồi, Cảnh Nam Kiêu cũng không nói thêm được gì nữa. Anh ta mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xong hạ cửa kính xuống, thò đầu ra: “Em cẩn thận chân đó, đừng để bị thương nữa.”



Cố Thiên Tầm chỉ khẽ gật đầu, nhìn chiếc xe đó dần biến mất trong màn đêm. Lúc đang định quay đo ánh mắt cô bất chợt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở góc.



Cô giật mình.



Chiếc xe đó đang đỗ phía đối diện.



Chiếc Maybach màu đen đã âm thầm ở đó từ bao giờ. Vừa nãy cô mải giằng co với Cảnh Nam Kiêu nên căn bản không hề để ý đến phía bên đó....



Trong màn đêm thật ra cũng không nhìn rõ được gì, nhưng cô cảm giác hướng đó đang đó ánh mắt nhìn về phía mình khiến cô run rẩy, tim thắt lại...



Anh ta đã ở đó bao lâu rồi? Vừa nãy Cảnh Nam Kiêu ôm cô xuống xe, hôn lên trán cô, có phải anh đã thấy hết rồi không?



Trong lòng bỗng có cảm giác hoảng sợ.



Sợ anh hiểu lầm.



Nhưng ngay sau đó cô bỗng chua xót cười bản thân.



Tại sao lại phải sợ hiểu lầm chứ?



Cảnh Nam Kiêu là chồng cô, anh ta ôm cô, hôn cô là chuyện đúng khỏi phải nói. Hơn nữa... Mộ Dạ Bạch sẽ quan tâm sao?



Đang nghĩ như vậy thì chiếc xe trước mặt bật đèn chiếu thẳng vào cô.



Ánh sáng chói lóa khiến cô nhất thời không mở mắt ra được. Chiếc xe lao về phía cô, tim cô bỗng giật thót lại, nhưng ngay sau đó...



Anh chỉ đi ngang qua cô, quay đầu xe lạnh lùng lướt qua....



Cô đứng đơ ra như gỗ, nhìn chiếc xe lao vút đi....



Những ánh đèn cuối cùng cũng biến mất, tim cô bỗng nhiên đau nhói.



Có cảm giác bức bối trong lòng không nói lên lời....



..........................




Tối nay anh đã uống khá nhiều rồi!



Cố Thiên Tầm cắn môi, ngập ngừng một lúc rồi vẫn đi sang đó, cô gõ gõ cửa kính xe. Anh dần dần hạ kính xuống, một mùi rượu nồng xộc lên, mặt anh có vẻ đã say mềm rồi. Đôi mắt lờ đờ nhìn cô khó hiểu.



“Chuyện gì?”



“Cái bộ dạng anh thế này mà còn lái xe à?” Cố Thiên Tầm bực tức nói.



“Tôi vẫn còn phải đi gặp khách.”



“Trợ lý, thư ký của anh đâu?”



“Đều ở bên đó rồi.”



“Anh tìm đại một ai đó lái xe đưa anh đi cũng được, anh say khướt thế này còn đòi lái xe sẽ bị công an bắt đấy!” Cô nói đầy vẻ “thanh niên nghiêm túc”/



Mộ Dạ Bạch gật gật: “Tôi biết rồi.”



Biết rồi là biết cái gì?



Cố Thiên Tầm chỉ càm thấy mình nói việc công an bắt đúng là phí lời. Với thân thế của Mộ Dạ Bạch thì sợ quái gì bị công an tóm chứ.



“Gặp khách khứa quan trọng đến mức nào mà muộn thế này rồi còn bắt anh đi?” Cố Thiên Tầm bất giác không để ý rằng mình can thiệp hơi nhiều.



“Rất quan trọng, không đi không được.”



Cố Thiên Tầm ngừng một lát rồi nhìn anh. “Anh xuống xe đi.”



Mộ Dạ Bạch không động đậy. Cố Thiên Tầm liền đưa tay ra mở cửa xe, cô khom lưng vào, kéo tay anh. Thế nhưng còn chưa kịp kéo anh ra thì ngược lại, cánh tay anh vươn ra ôm chặt lấy eo cô. Một giây sau cả người cô đã ngồi gọn trên đùi anh.



Mùi rượu nồng khiến không khó trong xe thêm phần lâng lâng, tim cô không ngừng đập mạnh, bất giác định thần lại định giãy ra khỏi đùi anh thì lại bị anh ôm cứng, không nhúc nhích gì được.



“Mộ Dạ Bạch!” Cô không biết làm thế nào, chỉ kêu tên anh, Tay ra sức gạt tay anh ra.



Nhưng sức cô vốn đã không thể chống cự lại được anh.



“Không phải cô muốn để chuyện giữa chúng ta tan thành mây khói à, sao bây giờ còn đến tìm tôi?”



Cô cắn môi không đáp, trong lòng đắng ngắt. Mộ Dạ Bạch đưa tay nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn thẳng vào anh.