Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 108 : Lo cho anh hơn cả bản thân

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Cô thở ra một hơi, nói: “Chuyện tăng ca tôi không ép buộc mọi người, mọi người ai bận chuyện gia đình thì cứ lo việc của mình trước.”



“Vậy thì tốt quá rồi.” Hà Tâm Nhu tiếp lời, cười toe toét: “Mọi người chúng tôi chúc cô may mắn. Đây là cửa ải đầu tiên đê cô bước chân vào một gia đình quyền quý khác, mong là cô sẽ thành công, có thể một tay nắm gọn lão phu nhân.”



Tuy Hà Tâm Nhu miệng thì nói vậy nhưng giọng điệu rõ ràng là đang thấy người gặp nạn thì mừng thầm trong lòng.



Cố Thiên Tầm đã không còn tâm trí đâu mà tranh giành lời qua tiếng lại với cô ta nữa, chỉ lặng lẽ quay người đi về bàn làm việc của mình. Dương Mộc Tây bước lại gần, hỏi: “6 ngày liệu có miễn cưỡng quá không?”



“Hiện giờ đã không còn cách nào khác rồi.” Cố Thiên Tầm buộc gọn mớ tóc đang xõa trên vai lên, lập tức bắt tay vào làm. Dương Mộc Tây nhìn một lượt khắp phòng làm việc. “Giờ chẳng trông chờ được gì vào bọn họ nữa rồi, bắt đầu từ đêm nay tớ sẽ làm tăng ca cùng cậu.”



Cố Thiên Tầm đưa tay ra nắn nắn khuôn mặt Dương Mộc Tây, cười trong đau khổ: “Mình biết mà, cậu vẫn là yêu mình nhất!”



Dương Mộc Tây cười méo mó, bỏ tay cô ra: “Cậu đừng làm mình rối thêm, lại nhòe hết lớp trang điểm của mình đi bây giờ. Mau làm việc, mau tranh thủ thời gian.”



Cả ngày sau đó, Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây hai người đều dốc toàn tâm trí vào phương án mới. Cô chỉ đành đem những công việc cũ đang làm dở giao cho người khác tiếp tục.



Thời gian cả ngày, trừ những lúc cô thỉnh thoảng rót nước cho mình ra thì hầu như không rời khỏi bàn làm việc nửa bước. Dương Mộc Tây đem cơm hộp đến, cô ấy cũng vừa ăn cơm, hai mắt vẫn không quên dán chặt vào máy tính, tìm kiếm các thông tin, tài liệu có thể dùng được.



.............



Màn đêm dần buông xuống.



Các đồng nghiệp khác sớm đã tan làm, về hết rồi, chỉ còn lại hai người Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây ở lại. Cố Thiên Tầm thở hắt ra, bóp bóp vai mình, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 9h rồi.



“Mộc Tây, cậu về trước đi, mình làm thêm một lúc rồi đem việc về nhà làm tiếp vậy.” Cố Thiên Tầm nghĩ đến việc ngày mai là thứ 7, Mộc Tây phải về nahf mẹ đẻ đón con.



Dương Mộc Tây vuốt vuốt tóc, cầm điện thoại lên xem giờ. “Đã muộn như vậy rồi, đúng là bận tối mắt tối mũi cũng không ý thức được giờ giấc nữa.”



“Ừm, không phải ngày mai cậu còn phải đưa tiểu Quai đi công viên sao? Cậu mau về nghỉ ngơi đi.”



“Vậy cậu ở lại một mình à? Mình thấy cơm tối cậu cũng không ăn mấy miếng, hay là cùng về đi?”



“Mình làm nốt mấy việc còn lại, không mất nhiều thời gian đâu.” Cố Thiên Tầm nhìn máy tính đếm nhẩm.



“Vậy được, vậy mình về đây, nếu có chuyện gì thì cậu gọi điện cho mình nhé.” Dương Mộc Tây vừa nói vừa xếp đồ đạc lại, nghĩ đến chuyện ngày mai có thể gặp được con rồi, trong lòng cô trở nên vui mừng khôn xiết, tất cả những mệt mỏi cả ngày dường như đều tan biến hết cả.



Chỉ có điều khiến cô bực mình đó là ngày mai đi công viên giải trí không phải chỉ có mình cô và tiểu Quai mà cả Lam Tiêu cũng đòi đi cùng.



Một giọt máu đào hơn ao nước lã, câu nói này quả không sai. Tiểu Quai mới chỉ gặp Lam Tiêu vài lần nhưng nó có vẻ quý anh ta thấy rõ, mỗi lần nói chuyện điện thoại với cô, nó đều hỏi về Lam Tiêu. Cảm giác này mỗi lần gặp phải đều khiến cô cảm thấy hụt hẫng và hoảng sợ.



Cô đã không chỉ vài lần nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lam Tiêu cướp tiểu Quai đi mất. Nếu anh ta thực sự có ý định muốn kiện ra tòa đòi quyền nuôi thằng bé chắc cô không có bất cứ khả năng nào cạnh tranh với anh ta.



Dương Mộc Tây lắc lắc đầu, cố xua đi cái ý nghĩ đó. Cô chào tạm biệt Cố Thiên Tầm rồi rời đi.



..............



Dương Mộc Tây vừa đi khỏi, phòng làm việc rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình Cố Thiên Tầm. Ngồi bên cửa sổ, cô nhìn từ trên xuống dưới cả khách sạn, có thể nghe thấy thoáng đâu đây tiếng gió biển, tiếng sóng vỗ vào bờ.



Tiếng lá cây lao xao vang lên, khiến cho không gian càng trở nên tịch mịch.


Nhìn bộ dạng ra vẻ yếu đuối của Tần Tư Lam, sự cảnh giác trong lòng cô bỗng chốc dâng lên.



Cô đặt chiếc thìa xuống, đứng dậy định chào bà.



Không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, bà đã đến đây rồi thì cô căn bản không còn cơ hội trốn tránh nữa.



Sợ hãi chính là thất bại.



Mộ Dạ Bạch cũng đứng dậy theo, thầm nhìn cô một cái vỗ về. So với vẻ hoảng hốt của Cố Thiên Tầm thì anh càng thêm ung dung điềm tĩnh.



“Bà nội muộn như thế này rồi còn đến dùng cơm ạ?” Anh bước đến đỡ bà.



Lão phu nhân liền rút tay ra khỏi tay Tần Tư Lam, nắm lấy tay cháu trai.



Cái cử chỉ này của bà đã thể hiện rõ ràng bên trọng bên khinh rồi.



Cố Thiên Tầm bất giác nhìn sang Tần Tư Lam, mặt cô ta hiện rõ vẻ thất vọng, tự ti và cả bất bình.



Hiện giờ có lẽ trong lòng cô ta còn khó chịu hơn cả mình!



Cố Thiên Tầm không tránh khỏi có chút mừng khi thấy cô ta như vậy. Cũng phải thôi, cô đâu phải thánh nhân gì.



Lão phu nhân muộn như thế này rồi còn đến đây có lẽ là do Tần Tư Lam bày trò rồi.



“Chủ tịch.” Không nhìn Tần Tư Lam thêm nữa, Cố Thiên Tầm cố gắng trấn tĩnh lên tiếng chào.



Nhưng thực sự không hiểu lão phu nhân nghĩ gì, vẻ mặt bà điềm tĩnh như không, như thể rằng bà chưa từng nhìn thấy cảnh vừa nãy vậy, nhìn cô khẽ gật đầu: “Ừm, ngồi xuống đi.”



Ánh mắt nhìn sang cháu nội. “Cháu không ngại bà đêm hôm còn đến xen vào chứ?”



“Bà nói gì lạ vậy?” Mộ Dạ Bạch kéo ghế cho bà, nhưng cánh tay bị trọng thương thực sự cử động không nổi, Cố Thiên Tầm vội bước lên trước giúp anh kéo ghế ra.



Sau khi lão phu nhân ngồi xuống, Mộ Dạ Bạch vỗ nhẹ lên vai Cố Thiên Tầm ra hiệu cho cô cũng ngồi xuống. Càng không hiểu rõ ý của lão phu nhân, Cố Thiên Tầm càng cảm thấy bất an, nhưng giờ ngoài việc ngồi xuống ra thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.



“Còn ngây ra đấy làm gì? Ngồi xuống đi.” Lão phu nhân quay sang Tần Tư Lam vân đứng một bên, nói: “Muộn thế này rồi kéo bà ra đây thì phải ăn một chút với bà chứ nhỉ.”



Quả nhiên chuyện này là do Tần Tư Lam làm.



Cố Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn Mộ Dạ Bạch, chỉ thấy anh lành lạnh chế giễu: “Xem ra cô cháu gái ngoan này của bà vẫn không hiểu bà rồi, trước nay bà đều không thích ăn khuya.”



“Ừm.” Lão phu nhân gật đầu đáp lại lời cháu trai.



Tần Tư Lam nắm chặt cốc trà trên bàn. “Cháu xin lỗi bà, muộn thế này rồi còn làm phiền bà, là do cháu không hiểu chuyện.”



Lão phu nhân nhìn cô ta một cáu, không trách móc gì nữa mà chỉ nói: “Bảo nhân viên mang thức ăn lên đi.”



Mộ Dạ Bạch vừa giơ tay lên, nhân viên phục vụ lần lượt mang các món ăn cầu kỳ đặc sắc lên. Lão phu nhân cầm đũa lên, nếm thử một miếng.



Cố Thiên Tầm vẫn chưa kịp động đũa thì lão phu nhân đã chú ý sang cô. “Muộn thế này rồi, Cố tiểu thư không làm việc mà còn ở đây vậy?”