Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 109 : Cho anh thêm một cơ hội

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Cố Thiên Tầm vẫn chưa kịp động đũa thì lão phu nhân đã chú ý sang cô. “Muộn thế này rồi, Cố tiểu thư không làm việc mà còn ở đây vậy?”



Đúng là chuyện cần hỏi thì cuối cùng cũng vẫn hỏi. Có lẽ trong lòng lão phu nhân sớm đã rõ như lòng bàn tay, hôm đó ở trong bệnh viện sở dĩ về sau không làm khó cho cô không chừng là một lần nhắc nhở.



Nghĩ như vậy, cô không kiềm được nắm chặt đôi đũa trong tay. Cô hít vào một hơi sâu, mới mỉm cười, nhìn vào mắt lão phu nhân. “Hôm nay cháu đã làm việc cả ngày, vừa rồi mới nghỉ một lát ạ.”



“Ừm, muộn thế này rồi còn chưa ăn cơm, thật vất vả quá.” Lão phu nhân hơi gật đầu, sắc mặt không thay đổi. Nhưng sau đó bà lại quay sang nhìn cháu trai: “Dạ Bạch, cháu đi vào nhà bếp gọi thêm vài món Cố tiểu thư thích ăn lên. 6 ngày hoàn thành công việc không phải là một thách thức nhỏ, dù thế nào cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”



Mộ Dạ Bạch biết lão phu nhân có ý muốn đuổi mình đi, anh không hề động đậy, chỉ ung dung rót trà cho lão phu nhân. “Bà nội, trên bàn còn nhiều thức ăn như vậy không ăn hết gọi thêm nữa thì thật lãng phí.”



“Đó là những món bà muốn ăn, vậy cũng là lãng phí sao?”



“Chỉ cần là bà muốn ăn thì bao nhiêu cũng không lãng phí.” Tần Tư Lam cười tiếp lời. Ánh mắt cô ta nhìn vào Cố Thiên Tầm. Từ đáy đôi mắt ánh cười đó, Cố Thiên Tầm thấy rõ vẻ đắc ý và vui mừng thấy cô gặp chuyện.



“Có phải giờ bà nói cháu cũng không nghe nữa rồi phải không?” Lão phu nhân lên tiếng, sắc mặt có vẻ không vui.



Mộ Dạ Bạch vội đứng lên: “Bà nội lớn nhất, cháu đành tuân lệnh.”



Trước khi đi khỏi, còn không quên giành cho Cố Thiên Tầm một cái nhìn an ủi và khích lệ, dường như muốn nói với cô: “Đừng sợ.” Trước mặt lão phu nhân, cô không dám to gan nhìn liếc lung tung, chỉ nhìn vào mắt anh một cái, cô vội vuốt tóc nhìn nhanh sang chỗ khác.



Mộ Dạ Bạch vừa đi khỏi, cả bàn ăn chìm vào một bầu không khí ngại ngùng và trầm mặc. Cố Thiên Tầm không dám chủ động lên tiếng, thái độ của lão phu nhân với mình như thế nào còn chưa biết được, cô không dám thể hiện bất cứ điều gì.



“Thời hạn 6 ngày có làm được không?” Lão phu nhân thẳng thắn mở lời. “Nếu Cố tiểu thư cảm thấy quá miễn cưỡng thì bây giờ nói với ta một tiếng, trước giờ ta cũng không làm khó ai.”



Cô dám thừa nhận mình không có cái năng lực đó sao?



“Không sao ạ. Cháu sẽ cố gắng.” Cố Thiên Tầm cười đáp, không chút lúng túng.



“Bà nội, bà ăn cái này đi.” Tần Tư Lam gắp một chút thức ăn vào bát của lão phu nhân, nhìn Cố Thiên Tầm cười. “Bà yên tâm đi, Cố tiểu thư là người do chính anh con chọn. Bà cũng thấy rồi đấy, cô ta còn xúc cho anh ăn được nữa cơ, con nghĩ quan hệ giữa bọn họ không bình thường. Anh con sao nỡ lòng nào để Cố tiểu thư khó xử một mình như vậy chứ.”



Cố Thiên Tầm biết thừa Tần Tư Lam cố tình chọc gậy bánh xe rồi nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì lão phu nhân đã lạnh lùng lên tiếng: “Cái gì là quan hệ không bình thường? Cháu có thể ăn bừa nhưng không được phép nói bừa. Tuy cháu chưa được mang họ Mộ nhưng những phép tắc này phải biết nghe chưa.”



Lão phu nhân nói vài câu, giọng bình thản nhưng lại có uy lực kinh người, hơn nữa trước mặt một người ngoài như Cố Thiên Tầm mà không hề giữ chút thể diện nào cho Tần Tư Lam khiến cô ta mặt trắng bệch, không còn mặt mũi nào nữa.



Cố Thiên Tầm lại không thể vì chuyện đó mà vui mừng được. Tuy lời bà nói bề ngoài là nạt nộ Tần Tư Lam nhưng rõ ràng là muốn phủ nhận sạch quan hệ giữa cô và Mộ Dạ Bạch, với thân phận hiện nay của cô thì lão phu nhân nói như vậy thật sự là hoàn toàn có thể hiểu được.



“Bà nội...”Tần Tư Lam còn định nói gì đó thì lão phu nhân đã cắt lời. “Cố tiểu thư là người thông minh, lại là người đã có gia đình, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm trong lòng đã rõ. Cô nói phải vậy không, Cố tiểu thư?”



Lão phu nhân nhìn sang Cố Thiên Tầm, câu nói này khiến cô cứng họng. Cho dù thế nào thì vẫn là đem cái thân phận “đã có chồng” của cô ra chèn ép.



Lão phu nhân cũng không hề quan tâm xem cô có nhận hay không, chỉ tiếp tục nói: "Ta tin là đêm nay hai đứa ở cùng một chỗ, chỉ là thảo luận công việc. Cho dù là như Tư Lam nói, cô bón cơm cho Dạ Bạch, cũng là vì hai tay nó không tiện. Là bà nội của Dạ Bạch, ta cũng nên cảm ơn Cố tiểu thư đã chăm sóc cháu cháu ta như vậy....."



Tần Tư Lam kinh ngạc trợn trừng mắt, lão phu nhân nói vậy là sao? Chẳng những không giáo huấn bọn họ, lại còn cảm tạ Cố Thiên Tầm?



Nhưng, Thiên Tầm không vui được bao lâu thì quả nhiên, lão phu nhân lập tức chuyển lời nói, "Nhưng....."



"Dạ Bạch là người đứng đầu của toàn tập đoàn Hoàn Vũ, vì vậy vẫn phải chú ý hình tượng ở những nơi công cộng. Nó đang ở địa vị cao, thích gì làm nấy quen rồi, nên ta hy vọng Cố tiểu thư ở bên cạnh nhắc nhở cho nó, đừng làm những chuyện huyên náo khiến cho công ty phao tin đồn nhảm, gây nên điều tiếng không hay. Ảnh hưởng đến hình tượng khách sạn chúng ta là một, hai là còn ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng giữa Cố tiểu thư và chồng cô thì sẽ không tốt lắm, cô xem ta nói vậy có đúng không?"



Lão phu nhân mỗi một câu nói đều có lý, lại khéo léo. Dựa vào cơ hội giáo huấn Tần Tư Lam, đối với Thiên Tầm từng từ tựa như bọc kim trong vải. Thoạt nhìn bình thản, kì thực Thiên Tầm cùng Tần Tư Lam cũng không chiếm bất kỳ thế thượng phong gì, người thắng là lão phũ nhân.



Cố Thiên Tầm là kiểu con người kiêu ngạo, giờ phút này, trong lòng trào dâng các cảm xúc hỗn độn, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể phản bác được gì. Nếu giờ phút này cô đã ly hôn thì nhất định sẽ không chút sợ hãi nào mà đứng trước mặt lão phu nhân nói thẳng thắn.



Thở ra một hơi, cô uống một ngụm trà, mới ôn hòa nói: "Sự quan tâm của Chủ tịch, cháu đã ghi nhớ. Nhưng, có lẽ bà đã hiểu lầm Mộ tổng rồi ạ, anh ấy tuy rằng đang ở địa vị cao, nhưng cũng không phải người hành xử tùy tiện. Bất kể làm cái gì, thì đều có lý do riêng của anh ấy. Đúng là như bà nhìn thấy, cháu rất quan tâm Mộ tổng — Vết thương của Mộ tổng là vì cháu nên mới bị, cháu chăm sóc anh ấy, cảm ơn anh ấy cũng là điều nên làm."



"Tri ân báo đáp là chuyện tốt, nhưng bất cứ việc cũng phải có mức độ của nó, khiến cho đối phương gặp những phiền toái không cần thiết thì sẽ không được tốt lắm."



"Tri ân báo đáp gì vậy?" Giọng Mộ Dạ Bạch xen vào tiếp sau lời nói của lão phu nhân. Anh nhìn về phía Cố Thiên Tầm, cô thở một hơi, chỉ làm như đang uống trà, không nhìn lại anh.



"Cố tiểu thư nói vết thương này của cháu là vì cô ta nên mới bị, cho nên vì báo đáp cháu, mới muốn chăm sóc cháu thật tốt." Lão phu nhân cười nói.



Mộ Dạ Bạch khẽ nhíu mày, nhìn về phía Cố Thiên Tầm, "Vì báo đáp?"



Thiên Tầm không trả lời, chỉ cười một cách gượng gạo. Tiếp theo đó, bốn người họ dùng cơm, mỗi người cùng theo đuổi những suy nghĩ riêng trong lòng mình.



Tần Tư Lam ăn mà trong lòng đầy ắp sợ hãi, cô ta rõ ràng là tới làm loạn Mộ Dạ Bạch và Cố Thiên Tầm, không ngờ kết quả là ngay cả bản thân cũng bị dính vào, thật sự cô ta không đáng bị như thế. Còn Cố Thiên ngồi một bên lặng lẽ ăn, trong lòng cô cũng rối bời những cảm xúc khác nhau.



Qua một lúc lâu sau, lão phu nhân đặt đũa xuống, mọi người cũng dần bỏ đũa xuống.



Bốn người bọn họ cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng.


Cô rút tay ra, "Để Tần Tư Lam dự sinh nhật này cùng anh đi, còn có đứa con trong bụng cô ta nữa. Cô ta yêu anh."



Vừa lúc có một chiếc xe taxi chạy qua, Cố Thiên Tầm vẫy lại, ngồi lên xe, đóng cửa, nhưng lại bị Cảnh Nam Kiêu chưa từ bỏ ý định giữ chặt cửa. Cô bất đắc dĩ thở dài, "Cảnh Nam Kiêu, anh hãy tỉnh lại đi, anh hãy để cho tôi còn chút ấn tượng tốt cuối cùng về anh. Đây không phải là chuyện khó làm!"



"......" Ánh mắt anh ta thoáng qua sự đau lòng. Ánh mắt nặng nề nhìn cô, cảm xúc hỗn độn. Cuối cùng, anh ta cũng chịu buông tay ra.....



Cô đóng cửa, có chút mệt mỏi bảo lái xe đến địa chỉ nhà của Dương Mộc Tây. Tạm thời chưa tìm được chỗ ở, đành phải ở nhờ nhà của Mộc Tây trước vậy. Bác tài vừa lái xe vừa nói chuyện với cô: "Tôi thấy anh chàng vừa nãy có vẻ rất yêu cô, cô nhìn xem, đã đi được một lúc rồi mà anh ta vẫn đứng đó không rời!"



Cố thiên tầm theo bản năng nhìn về phía sau.



Quả nhiên, Cảnh Nam Kiêu vẫn đứng đó, giữa dòng người qua lại, nhìn theo hướng cô vừa rời đi, có cảm giác mờ mịt lúng túng, buồn bã mất mát.....



Bọn họ, cuối cùng vẫn phải chia tay.....



Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Đây là cuộc hôn nhân mà cô từng khờ dại nghĩ rằng sẽ là cả cuộc đời mình, nhưng hiện giờ lại phải đứt gánh giữa đường như vậy.



Một cuộc hôn nhân tan vỡ, đối với bất kỳ người phụ nữ nào đều để lại những vết thương.



.................



Lúc Mộ Dạ Bạch từ khách sạn quay về Lai Nhân thì đã gần 0 giờ. Lúc thang máy đi qua 18 tầng, anh không dừng lại mà trực tiếp đi thẳng lên tầng 19.



Trong nhà không hề có ánh đèn.



Anh nghĩ rằng cô đang ngủ, ấn chuông cửa nhưng chỉ thấy một sự im lặng kéo dài. Im lặng của màn đêm, chỉ có tiếng chuông cửa không ngừng vang lên.



Cô không trở về?



Đã 0 giờ rồi, còn đi cùng Cảnh Nam Kiêu sao?



Lòng anh chợt thấy buồn phiền.



Lời nói của bà nội đã khiến cô đang suy nghĩ gì, anh đều không biết. Có phải cô đã dao động rồi, giờ lại muốn trở về bên cạnh Cảnh Nam Kiêu, tiếp tục làm Cảnh thiếu phu nhân không?



Anh vốn không phải kiểu đàn ông muốn níu kéo, nhưng giờ phút này lại không kiềm lòng được, gọi điện thoại cho cô.



Điện thoại đổ chuông, nhưng đáp lại anh lại là âm thanh lạnh tanh của tổng đài. Không thể nhận cuộc gọi. Anh không gọi lại nữa, nhét điện thoại vào túi quần, tiếp tục ấn chuông một lần nữa. Kết quả, vẫn như lúc ban đầu.



Cô không có nhà.



Điện thoại không thông.



Anh đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào bên trong, ánh mắt u tối như bóng đêm ngoài cửa sổ vậy.



Sáng sớm hôm sau, Mộ Dạ Bạch từ lầu 18 tỉnh lại, là bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh. Anh liếc nhìn số điện thoại, là Cận Vân gọi điện nhắc anh chuyện hôm nay đi công tác. Anh đơn giản mà trả lời một tiếng, đặt điện thoại sang một bên.



Di động của Cố Thiên Tầm chắc chắn có hiển thị cuộc gọi đến nhưng cô lại không trả lời anh.



Tối hôm qua, cô rốt cuộc đã làm gì? Từ đó đến giờ luôn ở cùng Cảnh Nam Kiêu sao, cho nên mới không nghe điện thoại của anh?



Nghĩ đến đây, Mộ Dạ Bạch chỉ cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, cảm giác đó giày vò anh. Rót cho mình một cốc nước lạnh, anh uống hết một hơi, nhưng cũng không làm cho tâm trạng trở nên khá hơn.



...........



Cố Thiên Tầm mơ màng tỉnh dậy từ giường của Dương Mộc Tây, cô sờ sang di động ở đầu giường nhưng điện thoại hết pin nên đã sập nguồn rồi.



Cô dậy vừa mở máy tính vừa sạc pin cho điện thoại. Đơ một lúc mới tự động khởi động lại. Lập tức có hai tin nhắn nhảy vào.



Dương Mộc Tây đang ngồi đun sữa đậu nành cho tiểu Quai bên bếp, thấy di động của cô vang lên, thò đầu ra ngó.



"Cậu có tin nhắn kìa!"



"Ai vậy? Xem hộ tớ với, tớ đang dở tay chút."



Dương Mộc Tây mở ra, cười mờ ám, "Mộ tổng tối hôm qua gọi cho cậu hai cuộc điện thoại, mau chóng quay về đi."



Mộ Dạ Bạch........



Cố Thiên Tầm tạm ngừng tay. Tối hôm qua cô cùng với Cảnh Nam Kiêu rời đi như vậy, liệu anh có hiểu lầm cô không?