Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 110 : Điên dại và cuồng nhiệt

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Cố Thiên Tầm tạm ngừng tay. Tối hôm qua cô cùng với Cảnh Nam Kiêu rời đi như vậy, liệu anh có hiểu lầm cô không?



Nghĩ ngợi một lát, rốt cuộc cũng vẫn phải bật dậy với lấy chiếc điện thoại. Lướt qua các cuộc gọi đến mà trong lòng vẫn đầy những do dự ngập ngừng. Lời của lão phu nhân dường như vẫn văng vẳng bên tai.



“Còn ngây ra đấy làm gì, gọi đi. Chắc việc chuyển nhà cũng chưa nói với anh ấy đâu phải không?”Dương Mộc Tâynhanh chóng bật chiếc máy làm sữa đậu nành. Trong căn phòng nhỏ Tiểu Quai cũng đã tỉnh giấc, trèo xuống giường đòi đi tè, Dương Mộc Tây không để ý Thiên Tầm nữa, vội vàng chạy vào phòng.



Cố Thiên Tầm ngồi xuống, định sẽ gọi lại cho Mộ Dạ Bạch nhưng đầu bên kia tắt máy.



Nghe tiếng trả lời tự động của điện thoại mà rầu rĩ chán nản vẩn vơ mãi trong lòng. Cuối cùng đành phải buông chiếc điện thoại đặt sang một bên.



Cô không biết rằng, giờ phút này đây, Dạ Mộ Bạch đang ở một nơi rất xa.



Buổi chiều, Cố Thiên Tầm cùng với Dương Mộc Tây dắt theo Tiểu Quai quay về Lai Nhân để chuyển nhà. Cũng may lúc rời khỏi nhà họ Cảnh, đồ đạc chuyển đi không nhiều lắm, một chiếc vali và một chiếc túi là có thể giải quyết được tất cả.



“Đưa túi đây tớ xách cho”. Dương Mộc Tây một tay bế Tiểu Quai, một tay định giúp Thiên Tầm xách đồ. Cả vali và chiếc túi đều không nhẹ, Cố Thiên Tầm nghiêng người né cánh tay Mộc Tê. “Thôi đi, bế Tiểu Quai cho cẩn thận, không lại làm ngã cậu con nuôi của tôi”.



Tiểu Quai thích chí cười hihi, ôm chặt cổ Dương Mộc Tây.



Cố Thiên Tầm hạ chiếc túi nặng chịch xuống rồi bước vào thang máy, ngón tay đặt vào số 19 nhưng ánh mắt lại dừng ở con số 18.



Lướt nhanh ánh nhìn, rồi cúi đầu đóng cửa thang máy.



Giờ này phút này, anh đang ở đâu?



Cô nhanh chóng nhấc đống hành lí bước ra khỏi thang máy. Nặng nhọc lết từng bước chân, khó khăn lắm mới bước được ra ngoài, chợt cô thấy Dương Mộc Tây đang hướng ánh nhìn về phía trước.



“Thiên Tầm, xem là ai này”. Nghe giọng Mộc Tây có vẻ không vui lắm.



“Ai thế?” Cố Thiên Tầm hướng ánh mắt tò mò nhìn theo. Vừa nhìn thấy người đó, sắc mặt cô tối sầm lại. “Mặc kệ anh ta, chúng ta đi thôi”.



Ngoài Cảnh Nam Kiêu ra thì còn có thể là ai được chứ?



Cái nắng chói chang buổi chiều cũng chẳng thể làm cho dáng vẻ của anh ta thêm phần tươi sáng. Có thể những lời nói của cô ngày hôm qua đã làm anh ta bị tổn thương. Ánh nhìn xa xăm của anh ta như tiến lại gần hơn, thế nhưng đâu đó trong ánh mắt ấy vẫn ẩn chứa những u uất và sự tổn thương đến cùng cực đang cố được kìm nén.



Cố Thiên Tầm không để mắt, cố bước thật nhanh ra ngoài. Dương Mộc Tây bế Tiểu Quai rảo bước đi theo.



“Thiên Tầm”. Trước cửa ra vào của tòa nhà, khoảnh khắc cô cố gắng lướt nhanh qua Cảnh Nam Kiêu thì anh ta đã kịp túm lấy tay cô. Cô không thèm nhìn anh ta, chỉ liếc ánh nhìn xuống phía tay anh ta. “Buông ra. Giờ anh nói gì cũng vô ích thôi. Tôi đã quyết định sẽ rời khỏi đây rồi”.



Sự lạnh lùng và kiên quyết của cô khiến lòng anh ta như vụn vỡ. Cuối cùng, anh cũng đành từng ngón từng ngón buông tay cô.



Cử chỉ cứng đờ, gương mặt tỏ rõ sự thất vọng



Bộ dạng thảm bại của anh khiến Dương Mộc Tây cũng phải ngỡ ngàng. Cảnh Nam Kiêu đầy ngạo nghễ dắt theo Tần Tư Lam trước mặt họ ngày trước biến đâu mất rồi?



“Anh đến không phải để níu kéo em ở lại”. Cảnh Nam Kiêu ngước mắt nhìn Cố Thiên Tầm, vươn người đón lấy chiếc vali trong tay Thiên Tầm. “Đưa đây cho anh, anh tiễn mọi người”.



Cố Thiên Tầm hơi chau mày “Cảnh Nam Kiêu, hôm qua tôi và anh đã nói rất.....”



“Đúng, em mong anh buông bỏ phóng khoáng hơn một chút, nếu như có thể, chẳng nhẽ anh không muốn bản thân mình có thể buông bỏ dễ dàng hơn hay sao?”



Cảnh Nam Kiêu ngắt lời cô, cảm xúc có phần kích động, đón lấy ánh mắt heo hắt đang kìm nén những đau khổ muốn bùng cháy của cô. “Anh hận mình suốt đời này không thể bỏ mặc em, không còn cơ hội quan tâm sắc mặt em thế nào, càng không bị sự lạnh lùng của em làm tổn thương, không còn bị em coi thường, em thấy anh thật đáng ghét. Nhưng anh không làm được! Mỗi khi anh thức dậy, hình ảnh cứ hiện lên trong tâm trí anh là em. Khi anh ngủ, trong giấc mơ của anh cũng là em. Giờ thì anh không mong em tha thứ cho anh. Anh chỉ mong được làm những điều anh có thể làm.”



“Chỉ vậy thôi!”



Cố Thiên Tầm vô cùng ngạc nhiên trước những lời nói này của anh ta. Cô hoài nghi Cảnh Nam Kiêu phản ứng như vậy có chăng cũng là vì anh ta không cam tâm. Thế nhưng, giờ đây....



Trong đáy mắt anh, trong những lời mà anh vừa nói ra, không chỉ đơn thuần là không cam tâm, mà ẩn chứa trong đó là một thứ tình cảm thật sự rất sâu đậm...



Lấp lánh, trong sáng, không có lấy nửa phần giả dối.



Dương Mộc Tây đang đứng bên cạnh dường như cũng lờ mờ chưa hiểu chuyện gì, một hồi sau mới quay sang nhìn Cố Thiên Tầm như muốn tìm câu trả lời cho câu hỏi chuyện gì đã xảy ra.



“Đưa đây cho anh”. Nhân lúc hai cô gái còn đang chìm trong im lặng, Cảnh Nam Kiêu lại một lần nữa cố gắng đón lấy đống hành lí trong tay cô. Bất giác giật mình, cô như cố trốn tránh, nhưng Cảnh Nam Kiêu đã nhanh hơn cô một bước, giành đống đồ về tay mình.



“Cảnh Nam Kiêu!” Thiên Tầm chừng mắt nhìn anh, cố hết sức lấy lại hành lí, nhưng chiếc vali đã bị anh ta nhấc lên vai một cách dễ dàng. Anh khuân chiếc vali trên vai sải những bước dài tiến ra phía ngoài, Cố Thiên Tầm tức giận “Trả lại đồ cho tôi”.



Trước những lời giận dữ của cô, Cảnh Nam Kiêu không mảy may thay đổi thái độ, đi được vài mét anh quay lại nhìn, vẫn thấy cô hậm hực đứng đó, anh khẽ nhếch hàng lông mày nói: “Còn không đi nhanh lên?”



Chiếc vali hành lí vốn vô cùng nặng, vào tay anh ta bỗng dưng trở nên nhẹ như không.



Cố Thiên Tầm vẫn không nhúc nhích, Dương Mộc Tây nhanh nhảu “Thôi thôi, kệ đi, ngồi xe của anh ta về cũng được.”



“Mộc Tây....” thỏa hiệp như thế thì còn nói chuyện gì nữa?



“Dù sao cậu mang vác như vậy cũng mệt cả người còn gì. Hơn nữa, tớ bế Tiểu Quai cũng chẳng thoải mái gì. Thôi mà, đừng có cố dày vò bản thân mình nữa, mau đi thôi” Dương Mộc Tây đầu hàng xin thua, bồng con tiến về chiếc xe hummer trước của tòa nhà. Cố Thiên Tầm nhìn từ phía xa, thấy Cảnh Nam Kiêu sắp xếp xong hành lí, đóng cửa sau, giúp Dương Mộc Tây bế Tiểu Quai cẩn thận đặt vào trong xe, sợ Tiểu Quai va đầu vào cửa xe, còn nhẹ nhàng lấy tay che cho cậu nhóc.



Cảnh Nam Kiêu nhất định sẽ là một người cha tốt.



Thiên Tầm đành thở dài một tiếng rồi tiến về phía họ, lặng lẽ mở cửa rồi bước lên xe. Thật trùng hợp, người trực ban hôm nay lại chính là người đã gặp lần trước, nhìn thấy Cảnh Nam Kiêu liền chào hỏi rất niềm nở “Cảnh tiên sinh, đây chẳng phải là chuyển nhà sao?”



Khoản thù lao hậu hĩnh lần trước khiến đối phương nhận ra ngay Cảnh Nam Kiêu, còn nhận ra cả Cố Thiên Tầm vì cô thường xuyên ra vào cùng Mộ tổng.



Cảnh Nam Kiêu gật đầu cười, trả lời dầy dứt khoát “Vâng, tôi chuyển nhà cho vợ tôi!”



Cố Thiên Tâm không để ý lời anh nói, chỉ ghé đầu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như không nghe thấy.



Suốt quãng đường, không khí trong xe có chút ngại ngùng.



Cố Thiên Tầm không nói gì nhiều với Cảnh Nam Kiêu, lúc trước anh còn cố tiếp cận nói với cô vài câu, sau đấy bị hớ vài lần nên không dám nói gì thêm.



Thiên Tầm thật sự mệt mỏi, dựa vào ghế sau ngủ thiếp đi. Cảnh Nam Kiêu liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu mấy lần, lúc dừng đèn đỏ, anh lặng lẽ cởi chiếc áo vest đang khoác trên người đưa cho Dương Mộc Tây để đắp cho cô. Dương Mộc Tây không cầm, chỉ liếc qua anh.



Tất nhiên anh biết ánh mắt đó của Dương Mộc Tây đang thể hiện điều gì, nếu như tấm lòng này có thể đến sớm hơn dù là một chút....



Không để cho anh tiếp dòng suy nghĩ, Dương Mộc Tây đưa tay cầm lấy chiếc áo, nhẹ nhàng đắp lên người Thiên Tầm.



“Cô ấy nghe chừng có vẻ rất mệt mỏi. “Cảnh Nam Kiêu khẽ hỏi, rồi lại nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu, ánh mắt đầy nỗi xót xa.



“Ừm, hai hôm nay bận quá, áp lực cũng nhiều” Dương Mộc Tây mở lời “Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Á Minh đến giao cho cô ấy một nhiệm vụ, thứ tư này phải hoàn thành, cô ấy bận tới nỗi chẳng có thời gian mà ngủ”.



Chủ tịch?



Anh đột nhiên nhớ ra người phụ nữ mà hôm qua anh gặp ở Hoàn Vũ, hèn gì lúc đó đã thấy rất quen. Vậy chẳng phải đó cũng chính là bà nội của Tư Lam sao? Còn chuyện hợp tác với Hoàn Vũ, như vậy có nghĩa là có thể sẽ bắt tay với lão phu nhân phải không?



...........................



Sáng Thứ ba



Mộ Dạ Bạch từ thành phố khác vội vã trở về.



Đến thẳng Lai Nhân cất hành lí rồi rời khỏi tòa nhà.



Ngồi trên xe của Trần Anh Hào, mở điện thoại, ngón tay lướt nhanh bấm lấy dãy số quen thuộc. Còn chưa kịp gọi đi, khi chiếc xe đi qua cổng tòa nhà liền bị chặn lại.



Mộ Dạ Bạch nhìn ra bên ngoài thấy người nhân viên, do dự một chút, anh hạ kính xe xuống.



“Mộ Tổng, tôi có thể giúp gì cho anh” người nhân viên ngay lập tức chạy tới.



Mộ Dạ Bạch khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, “Cố Tiểu Thư ở tầng 19, hai hôm nay có về không?”



“Cố Tiểu Thư?” Đối phương cố gắng xâu chuỗi thông tin trong đầu, rồi như chợt nhớ ra “À, ý anh là Cảnh phu nhân phải không?”



Ba chữ “Cảnh phu nhân” khiến cho nét mặt của Mộ Dạ Bạch biến sắc, mím chặt bờ môi, im lặng. Cô ấy giới thiệu với mọi người về thân phận của mình như vậy sao? Có lẽ nào, cô ấy vẫn muốn mang cái danh phận này đến vậy?



Trần Anh Hào ngồi trên ghế trước cũng đã kịp liếc nhìn nét mặt Mộ Dạ Bạch qua gương chiếu hậu, thầm gạt đi sự lo lắng trong lòng, thay Mộ Dạch Bạch tiếp lời: “Hai hôm nay có nhìn thấy cô ấy không?”



“Hôm cuối tuần cô ấy có quay lại ạ”. Đối phương không biết khuôn mặt anh gần như đã hoàn toàn biến sắc, vẫn thật thà trả lời “Cô ấy đi cùng với chồng, hình như là họ chuyển nhà, tôi thấy họ lần lượt chuyển hết đồ đạc đi rồi, chắc là sau này sẽ không ở đây nữa.”



“Chuyến nhà sao?” Trần Anh Hào có chút ngạc nhiên, ngoái đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau.



Mộ Dạ Bạch nắm chặt chiếc điền thoại trong tay, là anh đang định gọi cho Thiên Tầm. Nghe thấy những lời này, từng ngón tay anh như xiết chặt hơn, nhưng lại không nhấn nút gọi mà là để quăng chiếc điện thoại sang một bên.



Cô ấy chuyển về nhà họ Cảnh sao?



Vì thế nên bây giờ cô ấy đã rút lui?



“Lái xe đi, đến khách sạn!” Mộ Dạ Bạch trầm giọng ra lệnh, giọng anh như bị nén đến mức nghẹn lại. Nghe vẫn lắng đọng, thế nhưng từng âm thốt ra lạnh lẽo đến vô hồn.



Trần Anh Hào đã quá hiểu anh, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra cảm xúc của anh lúc này, không dám chậm trễ, lập tức lái xe thật nhanh đến Lai Nhân Thành.



Lẽ ra chuyến công tác ngày mai mới kết thúc. Nhưng anh đã cố gắng lướt nhanh tất cả những chuyện xã giao ở đó, tập trung giải quyết công việc, để vội vàng trở về, chỉ vì đề án mà lão phu nhân cần.



Thế nhưng, rốt cuộc kết quả thế nào chứ?



Cố Thiên Tầm chẳng những chuyển đi không nói một lời, mà lại là còn chuyển cùng chồng. Đến Trần Anh Hào còn thấy thương cảm thay cho anh. Người ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Cái thứ tình cảm này chưa kịp tranh giành gì đã thua rồi.



.................



Bên này Cố Thiên Tầm đang in bản đề án chỉ còn sót lại phần cuối chưa hoàn thiện và đặt lên bàn.



Bận rộn suốt mấy ngày trời, đầu đau như búa bổ.



Cô xoa chút dầu gió lên thái dương rồi đứng bên cửa sổ, cơn gió biển thổi tới làm cho người ta cảm thấy thư thái hơn một chút. Đâu đó còn lẫn chút hương vị mằn mặn, trời trong gió nhẹ nhưng cũng không thể làm nhòa đi những lạc lõng đang hiện hữu trong lòng cô.




Anh uống một hơi hết cả ly. Cố Thiên Tâm chỉ nếm một chút.



Cảnh Nam Kiêu rót thêm một ly cho mình, trượt người xuống suối nước nóng, rồi lại giơ ly lên, “Chạm ly lần nữa nào!”



Cố Thiên Tầm ngồi xuống bên cạnh bể nước nóng, hai chân ngâm vào nước. Anh chủ động chạm ly của cô,”Ly này… Chúc anh vài tháng nữa thôi sẽ lên chức bố”.



“Đây chính xác là một sự kiện đáng để ăn mừng” Cố Thiên Tầm uống tiếp.



Cô nhìn thấy được sự buồn bã trong đôi mắt của Cảnh Nam Kiêu.



Anh lại uống một hơi cạn.



“Chính xác là việc đáng mừng, nhưng anh vui không nổi, Cố Thiên Tầm… chỉ nghĩ đến việc em ở bên người đàn ông khác, lòng anh lại như lửa đốt…” Anh dùng tay ôm chặt lấy ngực mình, tay hơi run run.



Cố Thiên Tầm thở dài, quay mặt ra chỗ khác, “Chúng ta đều đã bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình, đừng nhắc lại những chuyện cũ nữa!”



Cảnh Nam Kiêu không nói thêm gì, cũng không chạm ly nữa. Anh định rằng sẽ thoải mái, mượn rượu chúc cô một cuộc sống mới hạnh phúc, thế nhưng… anh không thể nói thành lời được! Anh quá ích kỉ, ích kỉ vô cùng, anh thậm chí còn không muốn cô sẽ hạnh phúc bên một người đàn ông khác.



Anh uống không ngừng.



Rượu, theo cổ họng đi xuống ruột. Rõ ràng có vị ngọt, vậy mà sao, miệng cứ đắng ngắt vậy.



Anh cứ uống liên tục, rồi say mềm ra, nhìn giống như tắm suối nước nóng quá lâu bị ngạt thở, đứng ở trong bể không vững, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.



Cố Thiên Tầm cau mày, gọi to anh một tiếng:”Cảnh Nam Kiêu!”



Anh không trả lời, loạng choạng bước đi, tay phải nắm vào thành bể mới không bị ngã, thế nhưng, chân đi đã không còn vững, sắc mặt nhìn đã say mềm rồi.



“Cảnh Nam Kiêu, anh say rồi à?” Cố Thiên Tầm hỏi, nhưng anh không trả lời, cô liền đặt ly xuống, đi về phía anh.



“Anh tỉnh táo lại đi, không được tắm nước nóng nữa đâu, đi lên đi!” cô giữ chặt lấy khuỷu tay anh, dìu anh đi ra ngoài.



Thế nhưng, lúc anh ta không tỉnh táo, người anh ta như nặng hơn gấp bội phần, cô dìu anh đi không nổi. Khó khăn mới đi được một bước, người anh bỗng nhiên khụy xuống, đè lên người cô.



Môi hai người, ngày càng gần lại, dường như đã chạm vào nhau.



Cô quay mặt ra chỗ khác, cau mày, đẩy anh ra:”Cảnh Nam Kiêu, anh đừng mượn rượu làm xằng! Tránh xa tôi ra!”



Mắt anh từ từ mở ra, nhìn chằm chằm cô….



Cảm xúc hỗn độn thay nhau chiếm lấy anh.



Cô trong ánh mắt của anh, đẹp đến nao lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, bị hơi nước nóng làm cho hơi ửng đổ lên, làm cho con tim anh xao xuyến. Anh chắc chắn là đã say, vì thế, ngay lúc này cô mới ở trong vòng tay anh.



“Cố Thiên Tầm, đây là một giấc mơ… Một giấc mơ anh không muốn tỉnh giấc…”



Anh thì thầm trong vô thức, rồi đột nhiên vuốt nhẹ lên mặt cô, một nụ hôn ngọt ngào đặt lên môi cô.



“Cảnh Nam Kiêu… ư… ư” Cô giãy giụa, thế nhưng, nụ hôn của anh như càng mạnh mẽ, say đắm hơn.



-----------------------------------------------------------



Ở một nơi khác.



Mộ Dạ Bạch đang đắm mình trong làn nước nóng, ngón tay đang mân mê hai bên thành bể, nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm.



Rõ ràng chưa ngâm được bao lâu, anh đã bắt đầu cảm giác thấy khó thở.



Hai người bọn họ cùng nhau ngâm trong một bồn!



Cô ấy ăn mặc mát mẻ như vậy, nếu Cảnh Nam Kiêu có ý đồ gì…



Không dám nghĩ tiếp, anh đứng phắt dậy, lấy khăn tắm choàng lên cơ thể quyến rũ của mình, bước nhanh ra phía ngoài.



“Dạ Bạch, đi đâu thế?” Khi đi ngang qua cánh cửa của phòng ở giữa, tiếng của lão phu nhân trong bộ đồ tắm bằng lụa cao quý bỗng vang lên.



“Bà à, bà cứ ngâm đi ạ, cháu có việc” Mộ Dạ Bạch không dám nhìn và nói.



“Vậy sao? Vậy bà đi với cháu, bà muốn xem đấy là việc gì.”



“Bà!” Tần Tư Lam cũng nhỏm dậy theo. Tâm trạng của cô lúc nãy cũng bất an giống như Mộ Dạ Bạch vậy, chỉ có điều không thể đi như Mộ Dạ Bạch được.



Thế nhưng, cô không giữ nổi bà.



Kết quả là…



Ba người họ cùng đi về phía căn phòng kia. Mộ Dạ bạch không gõ cửa phòng, một tiếng “rầm” vang lên, đẩy cửa xông thẳng vào…



---------------------------------



Cảnh tượng phía bên trong, khiến 3 người ở phía ngoài ngạc nhiên.



Tâm trạng của Mộ Dạ Bạch và Tần Tư Lam không cần nói cũng hiểu. Lão phu nhân cười nói:”Xem ra, tình cảm giữa vợ chồng họ mạnh mẽ quá”



Âm thanh này khiến Cố Thiên Tầm sợ hãi. Luồn qua vai của Cảnh Nam Kiêu, cô nhìn thấy ngay đó là Mộ Dạ Bạch.



Đôi măt đó, sao mà đen, sao mà sâu thẳm, bao phủ lên trên đó là sự lạnh lùng và đau đớn. Nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn chất vấn cô lần trước những lời nói cô nói với anh vì sao lại không giữ lời.



Trài tim, như nghẹn lại, đau đớn.



Không suy nghĩ thêm, cô cắn chặt lấy môi anh. Không một chút nương tay, môi anh bật chảy máu. Dường như anh tỉnh táo lại đôi chút, Cố Thiên Tầm cố dồn hết sức lực đẩy anh ra, thế nhưng, cơ thể nặng nề của anh ta lại đè lên cô.



“Nam Kiêu!” Tần Tư Lam hét lớn. Ánh mắt cô chứa đầy sự lo lắng.



“Cố Thiên Tầm, cô làm trò gì vậy?” Tần Tư Lam lúc này dường như không còn để ý đến việc lão phu nhân vẫn đang ở đó, chạy đến bên cạnh. Trong mắt cô, chỉ có Nam Cảnh Kiêu, chỉ có nụ hôn đáng chết lúc nãy…



Cố Thiên Tầm nói không ra tiếng, hoang mang nhìn Mộ Dạ Bạch. Ánh mắt của anh, như lưỡi dao sắc bén, dồn vào môi cô. Trong cô rối bời, bèn lấy nước vội vàng lau sạch môi, như muốn chứng minh điều gì đó cho anh.



“Anh à, anh vẫn đứng ngây ra nhìn gì đó? Không qua đây giúp đi!” Tần Tư Lam gọi lớn, nhìn sắc mặt trắng bệch của Cảnh Nam Kiêu, cô luống cuống như sắp khóc.



Ánh mắt Mộ Dạ Bạch vẫn rất lạnh lùng, không chút cảm xúc, thản nhiên nói:”Không chết được đâu”



Cái gọi là tai họa còn mãi nghìn năm, thật đúng với Cảnh Nam Kiêu lúc này!



Anh không hề tiến lên giúp đỡ, như vẻ không đáng động tay, chỉ gọi nhân viên phục vụ lên giúp đỡ. Sau khi ném một ánh nhìn nặng trịch về phía Cố Thiên Tầm, liền quay người đi ra ngoài.



Cảnh tượng lạnh lùng như vậy, khiến cô thật đau lòng.



Cảnh Nam Kiêu được đưa đến phòng cùng với Cố Thiên Tấm. May mà chỉ là uống say chứ cũng không có vấn đề gì lớn.



Tần Tư Lam lòng muốn ở lại, nhưng lão phu nhân làm sao đồng ý cho cô tự do đến mức như vậy? Một ánh mắt, một câu nói thôi cũng đủ để khiến cô ngoan ngoãn theo bà. Cố Thiên Tầm toàn thân ướt nhẹp ngồi trên ghế sofa, cầm lấy điện thoại, không ngừng gọi cho Mộ Dạ Bạch.



Cô phải giải thích với anh mọi chuyện.



Sự việc thật sự không như những gì anh nhìn thấy.



Nhưng, đầu dây bên kia vẫn chẳng có ai nhấc máy.



Cô nóng lòng bước tới bưới lui trong căn phòng.



Có khi nào anh ấy về phòng rồi không? Bây giờ mà cô lao đến tìm anh mà bị lão phu nhân phát hiện thì sẽ nghĩ như thế nào?



“phóng túng?”



“lẳng lơ?”



Dù là bản thân chỉ còn một chút lí trí, cô sẽ không làm như vậy. Nhưng, bị anh hiểu lầm thì càng khiến cô như ngồi trên đống lửa. Cô đã từng hứa sẽ không khiến anh phải lo lắng.



Không biết sao tự nhiên cô lại dũng cảm đến vậy, cô nghiến răng, mở cửa lao ra ngoài.



Thế nhưng....



Cửa vừa mở ra.



Một hình bóng đứng ở phía hành lang kia khiến tim cô run lên.



Anh không đi đâu hết, anh vẫn đứng đó. Trang trại trong đêm tối, phảng phất những cơn gió thổi qua. Rừng trúc xào xạc, tạo nên những thanh âm tĩnh mịch.



Dưới ánh đèn, dáng anh cao lớn rắn rỏi. Khoảng cách không xa cũng chẳng gần, đôi mắt dõi theo cô, sắc bén đến lạ lùng, lại có vẻ gì đó rất phức tạp, dường như không chỉ muốn nhìn thấu cô mà còn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.



Dáng anh cao lớn bỗng nhiên bước tới, vài bước là đã đến ngay trước mặt cô.



Một khoảng cách gần đến như vậy, đủ để cô có thể cảm nhận thật được cơn giận dữ đang chiếm trọn lồng ngực anh.



Hít thở, xém chút nữa muốn tắt thở luôn rồi. Cô vô thức lùi lại một bước, bỗng đột nhiên bị anh ôm chặt, dùng lực kéo lại. Năm ngón tay xiết lấy cô thật chặt.



Tối hôm nay, anh đã muốn bùng cháy lên, hệt như con sư tử lao điên cuồng giữa thảo nguyên.



Cô căng thẳng đến nghẹn lời, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí, nụ hôn của anh đã kịp lấp đi tất cả. Không, không phải hôn mà là cắn!



Hai hàm răng cửa anh đang mơn trớn môi cô một cách mãnh liệt, nh