Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 111 : Đêm nay anh muốn có em

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


“Sao lại nuốt lời?” Anh nâng nhẹ cằm cô, nghiêm giọng chất vấn. Cho dù cố gắng hết sức kiềm chề, để không bị dục vọng làm cho điên đảo, thế nhưng giọng nói dường như đã lạc đi.



Tiếng thở dài của anh, chất chứa sự giận dữ, khiến cô chết lặng. Đôi mắt hướng về phía ánh đèn của trang trại, dục vọng hối thúc khiến con người ta đứng ngồi không yên.



“Em không hề cố ý…” Tiếng nói vừa cất lên, cô đỏ mặt lại. Bình thường đâu có nói như vậy, lúc này, giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt, đến cả hơi thở cũng không đều đặn.



Giọng nói này có sự mê hoặc chết người!



Mộ Dạ Bạch nheo mắt lại, hơi thở gấp gáp hơn. Cúi đầu và hôn lên môi cô, trong anh bây giờ là quá nhiều cảm xúc, khiến nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Âm thanh của nụ hôn, trong đêm thanh vắng trở nên ấm áp biết bao.



Hôn anh thật sâu, đây không phải là lần đầu tiên, thế nhưng, đây lại là lần đầu anh hôn cô mà không bị hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc như những lần trước, anh của lần này giống như một con mãnh thú tấn công con mồi, nhanh chóng và mạnh mẽ.



Ngấu nghiến điên cuồng, phóng khoáng, anh dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.



Hơi thở của cô càng lúc càng gấp gáp.



Một cảm xúc khiến con người mê dại, khiến cô không thể phản kháng, chỉ còn dựa vào bản năng để giữ lại đôi bàn tay nóng bỏng của anh một cách yếu đuối, hơi thở hổn hển: “Em … không hề muốn hôn anh ta..”



Khẽ hé làn môi, cô vấn gắng gượng dùng chút lý trí cuối cùng đề giải thích với anh. Đôi mắt ướt đẫm, ẩn chứa sự khẩn thiết.



Cô không muốn anh hiểu lầm cô…



Cái cảm giác ngột ngạt này, cô không thể chịu đựng thêm được nữa.



Mộ Dạ Bạch một tay vuốt nhẹ má cô, tim anh tỏa ra một sức nóng mãnh liệt khiến mặt cô đỏ ứng lên như hoa anh đào nở ngày xuân.



Từ đầu đến cuối anh không hề nói nửa lời, chỉ nhìn cô, ánh mắt đắm đuối.



Điều này khiến cô không thể đoán biết được rằng liệu anh có tin lời cô nói hay không, cô cố gắng thoát ra khỏi môi anh và nói thêm:”Vừa rồi chỉ là việc ngoài ý muốn, anh hãy tin em….”



“….Anh biết rồi” Giọng nói trầm ấm vang lên.



Cô ngạc nhiên nhìn anh.



Biết rồi?



Đã biết rồi, vậy sao lại còn tức giận như vậy?



Cô không hiểu.



Anh tức giận không phải vì cô nuốt lời, mà tức giận vì vẻ đẹp của cô đã bị một người đàn ông khác sàm sỡ. Thay vì giận cô, anh lại thấy giận chính bản thân mình hơn.



“Chúng ta… có thể đổi cách nói chuyện khác không?” Cô chớp mắt, đưa ra đề nghị.



Chỉ cần nghĩ đến việc cánh cửa được mở ra, rồi cảnh ngọt ngào giữa hai người bị mọi người nhìn thấy hết, cô toát mồ hôi.



“Không cần thiết” Anh cương quyết từ chối, ngón tay đặt lên môi ngăn không cho cô nói tiếp, ánh mắt tinh nghịch ngắm nhìn môi cô, “Anh thấy cách này hay mà, có điều …”



Trời!



Rốt cục thì có gì hay cơ chứ?



Ánh mắt của anh dường như đã hướng về đôi môi cô hàng trăm nghìn lần, ngón tay vuốt ve, càng khiến cho chân cô như mềm nhũn ra. Ngón tay cô cứng đờ, đan chặt vào tay anh, “Vậy anh tránh lui ra, để em mặc quần áo…”



Cô buông tay của anh xuống, chỉnh lại bộ đồ bơi đang mặc trong tình trạng gần như đã tuột xuống. Mộ Dạ Bạch đưa tay ra giữ lấy hai cánh tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng giơ lên cao.



Không chờ cô kịp phản ứng, anh cúi đầu, ngậm lấy đầu ngực hồng hào của cô.



Cô giật mình, “A” lên một tiếng nhẹ, bỗng, cô ý thức được việc này nguy hiểm đến dường nào – không chỉ phía trong có người, mà bất cứ lúc nào cũng có khách du lịch qua lại khu vực này, cô lập tức vừa ngượng ngùng vừa bình tĩnh mím chặt môi lại để không phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.



Thế nhưng…


Dưới ánh đèn, mọi thứ trở nên rất quyến rũ.



Phản ứng của cô, khiến Mộ Dạ Bạch bật cười, ánh mắt càng trở nên đắm đuối hơn. Bộ dạng lúng túng của cô, thật cuốn hút, khiến đàn ông dễ dàng cảm thấy thỏa mán.



Anh là người đàn ông đầu tiên của cô!



Và tuyệt đối sẽ là người cuối cùng!



Mộ Dạ Bạch nắm lấy bàn tay cô đang che mắt, đưa lên miệng và ngậm lấy những ngón tay nhỏ bé của cô.



Trời!



Hai chân cô mềm nhũn, dường như sắp rụng ra tới nơi.



Như đang mút kem, anh dùng lưỡi và môi mút nhẹ lòng bàn tay cô. Từng chút, từng chút, nhẹ nhàng. Hành động của anh đầy sự khiêu khích.



Rõ ràng chỉ với những hành động đùa cợt đơn giản như này, Cố Thiên Tầm đã có cảm giác không trụ vững nữa rồi.



Hai cánh tay thừa thãi của cô, chỉ có thể túm chặt lấy vai anh một cách vô thức, để cả người không bị ngã khụy xuống.



Ở phía bên dưới, cô cảm thấy có một dòng nước ấm áp nhưng mãnh liệt muốn tuôn trào ra.



Chiếc quần bơi của cô đã ướt từ lúc nào.



Cô khó chịu và vô thức rên lên 1 tiếng, anh luồn ngón tay vào quần bơi của cô, kéo xuống đến đầu gối. Giờ thì cô đã hiểu câu “Mặc gì chẳng như nhau” của anh có nghĩa là gì. Dù sao thì cũng đều bị cởi ra hết…



Và rồi…



Tay của anh, trượt nhẹ vào phía giữa hai chân cô. Nơi mà cô đã thấy ướt từ lâu.



Cô vẫn còn trong trắng, nên rất nhạy cảm. Càng như vậy, anh càng cảm thấy cần phải nâng niu cô…



Cô định khép hai chân lại theo bản năng, thế nhưng, chưa kịp làm điều đó, ngón tay của anh đã bắt đầu khám phá phía trong cơ thể cô.



“A…”



“Ôi…”



Hai người liên tiếp phát ra những tiếng rên …



Tan vỡ, liên hồi…



Cô cảm nhận được có thứ gì đó đang xâm chiếm cơ thể cô, cảm giác lạ lùng nhưng rất thỏa mãn thay phiên chiếm lấy đầu óc cô, kích thích cô, khiến cô như đang lạc vào một thế giới khác…



Còn anh…



Cái ướt át và xiết chặt của cô khiến anh như mê dại đi.



Trong đầu anh bỗng xuất hiện một suy nghĩ, nếu biết thế này anh đã sớm hành động..



Mắt lim dim, ngón tay của anh phía bên trong cô bắt đầu cựa quậy…



“A… Dạ Bạch..” Cô gọi thầm tên anh, đôi mắt ướt át thu hút ánh nhìn người khác.



Anh nuối tiếc ôm chầm lấy cô, để cô từ từ dựa vào vòng tay mình. Tay lúc chậm lúc nhanh, như đang trêu đùa từng dây thần kinh của cô.



Đôi môi căng mọng của cô, khiến đầu óc anh như càng chìm vào mê hoặc, chỉ tiếc không thể ngậm lấy hết bờ môi của cô. Anh cúi đầu, đắm đuối hôn cô, rồi lùi lại, nói nhỏ:”Hôm nay, anh sẽ lấy lại hết những lời nói đã nói trước đây!”



Lời nói nào?



Cô rất muốn hỏi, thế nhưng, những dòng nước đang chảy ra từ phía dưới cơ thể cô khiến cô như mụ mị, không thốt ra được lời nào nữa.