Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 130 : Rất nhớ vòng tay anh

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


“Dạ Bạch, em thấy khó chịu quá.” Cô co người lại một nhúm, “Ruột gan rất khó chịu...”



“Anh biết, anh biết. Em ngoan ngoãn ở đó nhé, anh đang xử lý rồi.” Mộ Dạ Bạch cảm thấy không bình tĩnh nổi nữa, quay đầu lại nói với đốc công Trần: “Hỏi xem tình hình thế nào, bọn họ đến đâu rồi.”



Đốc công Trần toát mồ hôi lạnh. Bọn họ mới chỉ đi được có vài phút mà thôi.



Nhưng những lời này làm sao anh ta dám nói ra chứ. Chỉ đành dút điện thoại ra: “Tôi gọi điện ngay.”



“Anh chẳng biết gì cả, anh chẳng biết gì hết...” Giọng Cố Thiên Tầm truyền đến, tiếng gió trên cao thổi phần phật khiến giọng cô như loãng ra.



“Nếu anh không biết thì em mau nói cho anh biết đi!” Anh lập tức tiếp lời. Ngẩng đầu nhìn lên không trung, nheo mắt: “Em có lạnh không? Trên cao gió thổi mạnh.”



“Không lạnh.” Cô đã bị nỗi sợ hãi độ cao lấp đầy tim rồi, làm gì còn lòng dạ nào để ý đến nhiệt độ nữa. Cô mím đôi môi khô khốc trắng nhợt của mình, nước mắt lưng tròng nhìn ra tòa nhà phía xa xa, đột nhiên mở miệng: “Thực ra là em nói dối anh...”



“Ừ?” Câu nói không đầu không cuối này làm anh đơ ra.



“Em và Cảnh Nam Kiêu, thực ra, không như những gì anh nghĩ đâu...”



Tim Mộ Dạ Bạch như rung lên, anh lập tức vồ vập hỏi: “Không như những gì anh nghĩ là như thế nào?”



Cho dù bên cạnh đứng đầy nhân viên, anh cũng không bận tâm. Chỉ muốn cô lập tức nói tiếp.



“Em và anh ta không hề... như những gì anh nghĩ... không hề...” làm chuyện đó



Ba chữ quan trọng nhất còn chưa kịp thốt ra thì đã lập tức dừng bặt.



“Không hề làm sao?” Mộ Dạ Bạch lại hỏi lại nhưng bên kia hoàn toàn im lặng.



“Thiên Tầm? Thiên Tầm!” Anh gọi giật lại vài tiếng đều không thấy tiếng trả lời lại.



Mắt anh như tối sầm lại khiến tất cả mọi người xung quanh sợ đến nín thở.



Đốc công Trần lập tức khúm núm bước lên nói: “Mộ tổng, có lẽ chiếc máy bộ đàm mà Thiên Tầm cầm đã hết pin rồi.”



Mộ Dạ Bạch gần như phát điên lên.



Hai hàng lông mày anh nhíu sát lại, ném chiếc máy bộ đàm cho đốc công Trần, nghiến răng hỏi: “Bọn họ rốt cuộc đang ở đâu rồi? Phải đợi bao lâu nữa?”



Thực ra anh rất để tâm đến câu nói cuối cùng cô còn chưa nói hết đó nhưng giờ này thực sự anh không còn tâm trí nào nghĩ nhiều như vậy nữa.



Trong đầu anh toàn là lo lắng bất an về cô.



Anh không dám tưởng tượng, không nghe thấy giọng anh trong bộ đàm nữa cô ngồi một mình trên đó sẽ sợ hãi đến mức nào.



Thật muốn phát điên!



“Đến rồi, đến rồi! Mộ tổng, bọn họ đến rồi!” Đốc công Trần đột nhiên kích động hô lên.



Mộ Dạ Bạch quay lại nhìn thấy Trần Anh Hào cùng với người đi dầu vừa nãy bước đến. Trần Anh Hào kêu lên: “Tạ ơn trời đất! May mà ông chủ trạm xăng gần đây còn tích trữ một ít dầu.”



Anh ta đã phải trả giá gấp 10 lần mới đem được dầu về đây.



“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi phát điện đi!” Mộ Dạ Bạch ra lệnh, Trần Anh Hào tất nhiên không dám chậm trễ một giây, vội vàng đưa người kia đi.



Phát điện cũng cần một chút thời gian, Mộ Dạ Bạch đứng không yên, đi đi lại lại rõ ràng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.



Trần Anh Hào nói: “Anh yên tâm, Cố tiểu thư sẽ xuống ngay thôi. Hơn nữa cái máy nâng cần trục này rất an toàn.”



“Ừ, tôi biết...”



Anh chỉ đáp gọn một tiếng cho có.



Thế nhưng cho dù biết rõ như vậy thì sự lo lắng trong lòng anh cũng không hề vơi đi chút nào.




“Tạm biệt.” Anh đáp lại vỏn vẹn 2 từ, không hề bước vào.



Cố Thiên Tầm nắm chặt lấy tay cầm cửa, ngập ngừng một lúc nhìn sâu vào mắt anh, cuối cùng cũng khép cửa lại.



Vào khoảnh khắc cánh cửa khép lại, mắt anh tối sầm đi.



Cô cắn chặt môi, dựa vào cánh cửa. Chỉ mới vài giây trôi qua, cô đã bắt đầu thấy hối hận.



Nếu cô nói có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với anh, thì liệu anh có bằng lòng ở lại nghe cô nói hết hay không?



Cô rất muốn nói cho anh biết giữa cô và Cảnh Nam Kiêu không phải như anh nghĩ; càng chưa từng ngủ với nhau. Hơn nữa bọn họ đã ly hôn rồi! Giờ cô đã là người tự do!



Cô còn muốn hỏi anh...



Anh và Hoắc Thanh Uyển là như thế nào, giữa bọn họ có phải đã làm chuyện đó rồi không?



.............



Quay người cô nhìn qua khe cửa.



Nhưng....



Lúc này anh đâu còn ở đó nữa chứ?



Anh đã đi rồi, rất nhanh gọn.



Xem ra người quyến luyến không nỡ xa rời, chỉ có mình cô mà thôi...



Không kiềm được lòng mà quay đi quay lại, cảm giác lúc này khiến cô thấy khó thở.



Cô buồn rầu mở cửa ra, ủ rũ dựa lưng vào cánh cửa. Nhìn cả hành lang trống rỗng, thở dài rồi quay người định bước vào phòng.



“Đang tìm anh?”



Đột nhiên giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.



Cô giật thót người.



Kinh ngạc quay lại.



Anh bước ra từ góc phòng đằng trước, dáng người cao lớn dựa vào tường, đôi mắt như có ý cười nhìn sang cô.



Trong lòng có niềm vui khó tả, mắt cô sáng lên.



“Anh vẫn chưa đi à?”



“Đang đợi em níu kéo.” Anh tỉnh bơ nói.



Mắt cô mờ đi như được phủ một lớp sương: “Nếu như... bây giờ em giữ anh ở lại, liệu có còn kịp không?”



Mắt anh tràn dâng cuộn sóng, bước lại gần cô. Ánh nắng mặt trời hắt lên hành lang qua ô cửa sổ, chiếu vào người anh khiến cả người anh như lấp lánh ánh hào quang.



Mắt anh rực sáng như ngọn lửa. “Giờ thì không cần em giữ...”



Giọng nói của anh như có men rượu hay là men say của tình ái, nó khiến người ta như muốn lâng lâng theo, đắm chìm vào trong vòng xoáy đó.



Anh bước lại gần cô, đột nhiên ép cô vào cánh cửa. Đôi mắt xao động nhìn chặt vào cô, hai tay đặt lên người cô. “Anh muốn em nói cho rõ ràng. Nói xem giữa em và hắn ta không có chuyện gì như anh nghĩ? Em nói dối điều gì?”



Dù cô không gấp thì anh cũng gấp.



Anh cách cô gần như vậy, hơi thở của anh như quét lên từng tấc trên da cô. Hơi nhột nhột.