Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 131 : Đêm nay, ở trong phòng đợi anh!

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


“Thật vậy sao?”



Dù hỏi vậy nhưng trong lòng đã có đáp án chính xác rồi, cũng chính vì đáp án này mà cảm thấy thoải mái dễ chịu.



“Vâng, là thật...”



Sự khẳng định lại lần nữa của cô khiến anh cảm thấy trong lòng có phần kích động.



Vì vậy, có thể nói...



Cô vẫn là của anh!



Chưa có ai từng động vào cô!



Anh vốn không phải một người nhỏ nhen, thế nhưng đối với cô, anh tuyệt đối không thể buông lơi được!



Mấy ngày nay cứ luôn canh cánh trong lòng chuyện này, khiến anh không thể vui nổi một phút. Cho đến lúc này, nghe cô giải thích xong anh mới cảm thấy thư thái hơn.



“Sao lại phải nói dối anh? Vui lắm à?”



Anh nheo mắt, có chút tức giận. “Em có biết, đối với một người đàn ông mà nói thì chuyện đó có nghĩa là gì không hả?”



Cô cắn môi, không nói gì.



Anh ghé sát lại gần, ánh mắt sâu thẳm đầy nguy hiểm, môi anh tiến sát lại gần môi cô, giọng trầm trầm khiến người cô mềm ra. “Sao em không nói gì?”



Bị anh ép chặt như vậy, cô cố gắng trấn tĩnh lại mới hỏi: “Còn anh thì sao? Anh và cô ấy... đã làm những gì?”



Giọng cô run run.



Có thể thấy được tâm trạng của cô không ổn chút nào.



Anh hoàn toàn không hiểu, đưa tay ôm chặt lấy cô, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Anh? Anh với ai?”



“...thôi bỏ đi.” Cố Thiên Tầm đột nhiên tránh né.



Câu hỏi của cô thật không có chút lập trường nào.



Cô bỏ tay anh ra, bước qua người anh đi về phòng.



Thần thái ủ dột của cô khiến Mộ Dạ Bạch không hiểu.



Cô vừa bước vào, anh liền đi theo sau. Khép cửa lại, anh kéo tay cô. “Vừa nãy em có ý gì hả? Em bảo ai?”



Cố Thiên Tầm nghĩ đến bài báo hôm đó, nghĩ lại cảnh anh và Hoắc Thanh Uyển ôm nhau, cảm thấy tức ngực khó thở.



Trong tình cảm, phụ nữ luôn là người hẹp hòi nhất. Hơn nữa, trước giờ cô cũng chưa từng là người hào phóng.



“Không phải anh sẽ đính hôn với Hoắc tiểu thư sao? Em đã đọc báo rồi.” Cô hỏi anh, cố gắng hết mức để giọng mình nhẹ nhàng, nhưng...



Cô thật sự không làm nổi.



Vì vậy....
Chăm chú nhìn cô, người anh nóng bừng lên, cảm giác dục vọng trào dâng trong lòng.



Lúc này...



Anh không chỉ muốn hôn cô, mà còn muốn chiếm lấy cô...



Rất muốn, rất muốn...



Như nhìn thấu được những ham muốn đang cuộn lên trong mắt anh, cô cảm thấy miệng môi khô khốc. Cô biết anh muốn gì, tim cô cũng rất kích động, nhưng không hề tránh né.



Mộ Dạ Bạch nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi đầu hôn cô.



Điện thoại lúc này đột nhiên vang lên. Anh cau mày nhìn cô đầy oán thán. Cô cười ngượng, đẩy anh: “Anh đi nghe điện thoại đi. Chắc công trường có việc.”



Nụ cười của cô có phần giống như cười trên nỗi đau khổ của người khác. Mộ Dạ Bạch cắn một cái vào má cô, lực bất tòng tâm: “Tạm tha cho em nghỉ ngơi. Đêm nay ở trong phòng đợi anh đấy.”



Cô đỏ bừng, nóng rực cả mặt cả tai.



Đây đúng là hẹn “lịch” thẳng thừng mà. Hàng mi dài của cô khẽ chớp, cô cúi đầu ngại ngùng đáp: “... em biết rồi.”



Dáng vẻ thẹn thùng mềm yếu của cô lúc này khiến anh gần như muốn phát điên lên. Cô chắc chắn không biết rằng dáng vẻ lúc này của mình quyến rũ khơi gợi biết bao nhiêu.



Nhưng tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên hối thúc, anh chỉ đành rút điện thoại ra.



Quả nhiên là điện thoại của Trần Anh Hào.



Anh cau mày.



Trợ lý Trần là người thông minh, nếu không phải chuyện rất quan trọng chắc chắn sẽ không gọi điện cho mình vào lúc như thế này.



Áp điện thoại vào tai, anh vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, kéo cô vào lòng mình.



“Có chuyện gấp sao?”



“Vâng.” Trần Anh Hào ở bên kia cố ý hạ giọng, nói khẽ, bộ dạng rất cẩn trọng: “Là chuyện về cuộc họp Hội đồng quản trị của Cảnh thị.”



Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn Cố Thiên Tầm, nhìn vào mắt cô, anh nhẹ nhàng buông cô ra rồi đứng thẳng lên, nói: “Ừm, cậu nói tiếp đi.”



“Chuyện Cảnh Nam Kiêu đầu tư thất bại gần đây đã làm theo lời anh, cho người khui ra trong cuộc họp cổ đông, vì vậy, ban quản trị đã từ chối anh ta rồi.”



“Ừm.” Anh chỉ đáp lại ngắn gọn.



Cố Thiên Tầm ngồi dựa vào sofa, nhìn bóng lưng anh. Không nghe được anh và người bên kia đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ cũng có thể biết được tầm quan trọng của sự việc. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ ngồi đó ngây người nhìn anh.



Người đàn ông này...



Xuất sắc như vậy, cao cao tại thượng như vậy.



Đột nhiên lại xuất hiện trong cuộc đời cô, gắn bó da diết với cô...



Thật là một điều không thể lý giải nổi!