Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 139 : Giữa chúng ta ngay từ đầu đã sạch trơn

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Ngửa đầu nhìn chân trời đen kịt, khóe mắt đột nhiên lành lạnh, một giọt chất lỏng mằn mặn theo má lăn xuống khiến cho vết thương đau nhức.



Cố Thiên Tầm thở ra một hơi, muốn xua đi những lo lắng trong lòng, nhưng mà lại chỉ cảm thấy lồng ngực càng ngày càng nặng nề.



“Cô Cố”



Giọng Hoắc Thanh Uyển từ phía sau vọng tới.



Cô ngẩn người, theo bản năng cô lau khô nước mắt trên khóe mắt. Số còn lại, cô hít sâu một hơi, cố kìm nén, nuốt nghẹn lại vào lòng.



Quay người, cố nặn ra một nụ cười.



“Cô Hoắc.”



Hoắc Thanh Uyển dò xét cô một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên gò má cô, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại: “Sưng nghiêm trọng lắm, có cần đi xử lý không? Tôi biết ở phía trước có một phòng khám, tôi đưa cô qua đó?”



“Không cần đâu.” Cố Thiên Tầm lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Hoắc Thanh Uyển. “Lát nữa tôi đi qua đó, tôi tự xử lý là được.”



Cô và Hoắc Thanh Uyển suy cho cùng là người lạ, hai người quá thân thiết ít nhiều cũng khiến cô cảm thấy không thoải mái.



Hoắc Thanh Uyển cũng không kiên trì, chỉ gật gật đầu, nói: “Thực ra hôm nay bác gái đi tới đây cũng là vì tôi. Vốn dĩ tôi muốn cùng bác gái tạo cho Dạ Bạch một sự bất ngờ, giống như mỗi lần sinh nhật trước đây…”



Hoắc Thanh Uyển như đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cười nói: “Trước đây lúc bác gái vẫn khỏe, tôi thường cùng bác làm bánh sinh nhật cho Dạ Bạch. Lúc anh ấy thổi nến, mỗi lần đều một tay ôm lấy tôi, một tay ôm bác gái, sau đó nói anh ấy là người hạnh phúc nhất trên đời này. Anh ấy thực sự rất yêu mẹ của mình…”



Những lời này, Hoắc Thanh Uyển nói ra rất tự nhiên thoải mái, cứ như không hề để ý vậy. Nhưng mà, Cố Thiên Tầm nghe ra được có vài phần cố ý.



Cô trầm mặc nhìn Hoắc Thanh Uyển, không nói gì.



Hoắc Thanh Uyển dường như sau đó mới bất giác. “Thật ngại quá, tôi không nên nói những chuyện trước đây với cô. Mặc dù tôi và Dạ Bạch đã kết thúc rồi, nhưng mà tôi cũng khó tránh được việc nhớ lại những chuyện quá khứ. Cô đừng để ý nhé.”



Cố Thiên Tầm nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười trên mặt không hề bị ảnh hưởng chút nào từ Hoắc Thanh Uyển. “Tôi chưa từng nghe Dạ Bạch nhắc tới Cô Hoắc, cho nên bây giờ nghe được những thứ này thấy cũng rất mới mẻ, có thể làm quen Dạ Bạch một lần nữa.



Rõ ràng không ngờ được cô lại tiếp nhận một cách thản nhiên như thế, mặt Hoắc Thanh Uyển khẽ biến sắc.



Cô phải có đủ sự tự tin thì mới có thể không nóng vội, không gấp rút như thế.



Đặt dưới sự so sánh, những lời tuyên bố nóng vội vừa rồi của mình lại có vẻ hơi dư thừa và buồn cười.



Sắc mặt Hoắc Thanh Uyển trở nên khó coi, nhưng mà một giây sau lại được thay thế bằng nụ cười kiên định. “Nếu như hôm nay tôi biết cùng bác gái tới đây sẽ gây ra hậu quả thế này thì tôi sẽ không tới nữa. Nhưng mà, cô Cố, có một vài điều tôi vẫn muốn nói với cô…”



“Uhm, cô nói đi.” Cố Thiên Tầm vẫn an nhiên như cũ.



Nhưng trong lòng đã báo động mãnh liệt.



Với trực giác của một người phụ nữ cô có thể cảm nhận được người phụ nữ này không hề đơn giản như vẻ về ngoài.



“Tôi nghĩ cô cũng nhìn ra, tâm tư của tôi đối với Dạ Bạch từ trước tới giờ chưa bao giờ thay đổi. Tôi cũng giống cô đều hy vọng Dạ Bạch được hạnh phúc.”



Cố Thiên Tầm im lặng, không hiểu vì cớ gì mà cô ta lại nói những lời này với cô.



Thần sắc Hoắc Thanh Uyển thoáng ngưng lại, ánh mắt hơi di chuyển, có phần sắc bén: “Cô và Dạ Bạch ở bên nhau sẽ không hạnh phúc đâu.”



Bàn tay buông thõng bên người bất giác siết chặt lại, Cố Thiên Tầm cứ thế nhìn Hoắc Thanh Uyển. “Tại sao cô Hoắc lại nói như vậy?”



“Cô là một người phụ nữ đã từng thất bại trong hôn nhân, kinh nghiệm tình trường phong phú hơn tôi. Tôi nghĩ, cô cũng hiểu được chuyện hôn nhân không đơn thuần chỉ là chuyện giữa hai người cô và Dạ Bạch. Đây là chuyện của cả gia đình!” Hoắc Thanh Uyển chậm rãi nói. Nhắc tới chuyện này, ngữ khí của cô lại cứng hơn không ít. “Ai cũng có thể nhìn ra, bà nội anh ấy rất thích tôi, có ý muốn cho tôi làm con dâu nhà họ Mộ. Còn nữa Mộ phu nhân, đúng là phu nhân rất yêu Dạ Bạch, nhưng tôi tin nếu để Dạ Bạch chọn một người giữa tôi và cô thì cô nghĩ phu nhân sẽ lựa chọn ai?



Sắc mặt Cố Thiên Tầm cứng lại.



Đây mới là mục đích hôm nay cô ta đuổi theo đến đây, muốn bảo cô biết khó mà lui sao?



“Biểu hiện của Mộ phu nhân ngày hôm nay chính là một điềm báo tốt nhất. Mức độ bà ấy ghét cô e rằng còn vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta. Tôi cũng nhìn ra Dạ Bạch quan tâm mẹ mình tới mức nào, cho nên…” Hoắc Thanh Uyển mỉm cười, nhìn cô. “Cô nghĩ giữa cô và mẹ anh ấy thì anh ấy sẽ chọn ai?”



Đây vốn dĩ chẳng phải là vấn đề có thể suy xét gì được.



Cố Thiên Tầm vẫn không đáp được lời, Hoắc Thanh Uyển nở nụ cười tươi: “Cô Cố là một người thông minh, tôi nói đến đây chắc cô cũng hiểu. Được rồi, tôi đi vào xem Mộ phu nhân trước, hẹn lần sau gặp lại.”



Nói xong, Hoắc Thanh Uyển xoay người rời đi.



Nhìn bóng lưng đó, Cố Thiên Tầm hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng có thể chậm chạp đáp trả: “Những lời này của cô có lẽ cũng có lý, nhưng mà đã yêu rồi, tôi sẽ không lùi bước như vậy. Cho nên…”
Vốn dĩ cô không muốn quản, nhưng mà điện thoại ngưng rồi lại lập tức vang lên.



Liệu có phải là ông lại bị tắc nghẽn cơ tim? Hay là có chuyện gì quan trọng khác không?



Nghĩ như vậy, Cố Thiên Tầm lo lắng, cũng không lo được những thứ khác nữa, cô ấn vào nút nghe.



Vừa định mở miệng hỏi rõ tình hình. Nhưng mà, cô chưa kịp nói trước thì đầu bên kia đã có người nói: “Tại sao dùng số của em gọi cho anh anh không nghe cuộc nào, dùng số của ba thì anh nghe ngay?”



Vừa bắt máy đã chất vấn, không chút khách khí.



Thậm chí còn vô cùng hống hách.



Cố Thiên Tầm sững người một lát.



Bên đó, không phải là Cảnh Thanh Phong, mà là Tần Tư Lam!



Hơn nữa…



Cô ta đã đổi gọi Cảnh Thanh Phong là “Ba” rồi. Cô mạnh mẽ ý thức được về sau cô thực sự phải sửa cách gọi rồi, từ “Ba” đó không còn thuộc về cô nữa.



“Tại sao lại không nói gì?” Không đợi được câu trả lời, Tần Tư Lam lại bức bách hỏi tiếp một câu.



Bên này, Cố Thiên Tầm không muốn hé lời để tránh gây hiểu lầm cho bọn họ. Vốn dĩ cô định cứ thế tắt điện thoại đi, nhưng mà…



Cô còn chưa kịp ấn nút dừng cuộc gọi thì bên kia Tần Tư Lam lại đột nhiên dương cao giọng, thanh âm trở lên vừa sắc vừa nhọn.



“Cố Thiên Tầm, là cô phải không?”



“…” Cô sửng sốt.



“Đúng là cô! Cố Thiên Tầm, sao cô lại ti tiện như vậy? Cô đã ly hôn với Nam Kiêu rồi, hơn nữa Nam Kiêu còn sắp cưới tôi rồi, tôi xin cô, đừng có dụ dỗ anh ấy nữa, có được không? Cô hãy tha cho tôi đi!”



Cố Thiên Tầm quả thực muốn cười.



Câu này nghe xong sao lại thấy kỳ lạ như vậy?



“Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà giả chết! Đừng có tưởng rằng cô không nói gì thì tôi sẽ không biết cô có ý đồ gì. Bà nội không muốn cô bước vào cửa nhà họ Mộ, bây giờ cô không có được Mộ Dạ Bạch liền muốn quay lại phá hoại tôi và Nam Kiêu sao. Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không cho phép! Tôi có con rồi, chỉ cần có đứa con này thì cả đời này anh ấy cũng sẽ bị tôi chói chặt!”



Tần Tư Lam lại ném một tràng qua, âm thanh không hề nhỏ khiến Cố Thiên Tầm chỉ thấy đau đầu.



Cô thực sự có chút đồng cảm với Cảnh Nam Kiêu rồi.



Chả trách bây giờ bộ dạng anh ta trông mệt mỏi lại rối bời như vậy.



Tần Tư Lam này, có còn là Tần Tư Lam trước kia không?



Có lẽ…



Những lúc muốn có mà không có được thực sự có thể ép người ta phát điên.



“Nếu cô đã muốn trói buộc anh ta như vậy, vậy hãy nhớ trói cho chặt một chút. Ít nhất, phải chặt tới mức đừng để anh ta tới chỗ tôi như thế này nữa!” Cố Thiên Tầm cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được, phải mở miệng nói.



“Cô…Ý của cô là sao?”



“Ý rất rõ ràng. Tần Tư Lam, trong từ điển của tôi, không có ba từ “cỏ gặm lại”, cô không cần phải cảnh giác với tôi như vậy! Còn nữa, lát nữa tôi sẽ trả điện thoại lại cho Cảnh Nam Kiêu, có gì thì cô cứ nói thẳng với anh ta đi.”



Nói xong, không đợi Tần Tư Lam nói thêm gì nữa, Cố Thiên Tầm tắt luôn điện thoại đi.



Cầm điện thoại, tức giận quăng vào lòng bàn tay mình. Tại sao lại không nhẫn nhịn được như vậy. Đang yên đang lành, nghe điện thoại hộ anh ta làm gì chứ. Kết quả lại bị Tần Tư Lam cắn cho một miếng.



Đang lúc ảo não thì hai luồng sáng mãnh liệt từ phía xa tiến lại gần.



Cô nghiêm mặt đứng dậy, đi nhanh tới chỗ xe, định bụng sẽ vứt điện thoại vào trong xe cho anh ta xong thì quay người bỏ đi.



Nhưng mà…



Bước tới bước tới, cô phát hiện, chiếc xe đó không phải là chiếc Hummer mà Cảnh Nam Kiêu lái ban nãy, mà là…